Chương 18: Ong mật chúa

Diệp Bạch nhỏ giọng nói thầm: “Còn không bằng cưỡi con lừa nhỏ nữa.”

Giang Nhiễm bình thản mở miệng, “Chúng tôi không biết đường.”

“Đúng rồi ha……” Kỳ Diên bừng tỉnh đại ngộ, mở miệng cẩn thận hỏi, “Anh Lỗ, có thể cho chúng tôi xem bản đồ của anh một chút được không?”

Cô vừa mới nói xong, anh Lỗ liền mở miệng nói, “Khi chúng tôi đi không có cầm theo bản đồ, nhưng trí nhớ của tôi tương đối tốt, cho nên đường đi đều đã ở trong đầu tôi rồi.”

Kỳ Diên thất vọng ồ một tiếng.

Nhóm người cùng nhau lên đường, bởi vì tình hình giao thông tương đối phức tạp nên mọi người đều vô cùng cẩn thận, đề cao cảnh giác.

Đột nhiên anh Lỗ nói, “Hai người đi lên đằng trước đi.”

Hai người này, hiển nhiên là đang nói đến Diệp Bạch và Giang Nhiễm.

Diệp Bạch và Giang Nhiễm liếc nhìn nhau.

Anh Lỗ nhìn thấy sự không vui trong mắt họ, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng, “Còn thất thần cái gì? Nếu muốn đi đến thành phố A thì phải nghe theo tôi.”

Giang Nhiễm trầm mặc, dẫn đầu đi tuốt lên phía trước.

May mắn là trước mắt thực vật còn chưa có biến dị.

Kỳ Diên vẫn luôn cảm thấy kỳ quái.

Khi cô vừa muốn tiến lên đi cùng với bọn họ, thì lại bị anh Lỗ gọi lại: “Cứ để cho bọn họ dò đường thôi là đủ rồi.”

Kỳ Diên đang muốn nói cái gì đó thì lại bắt gặp ánh mắt của Giang Nhiễm.

Cô dừng bước chân lại.

Theo thời gian dần trôi, nhóm người cũng đã đi được đến mấy giờ đồng hồ rồi.

Tên đàn em ở phía sau không nhịn nổi nữa, “Anh Lỗ, rốt cuộc là còn bao lâu nữa thì chúng ta mới đến nơi vậy?”

Một tên đàn em khác cũng mở miệng, “Đúng vậy anh Lỗ, trời cũng tối cả rồi.”

Sau khi trời tối, bất luận là tang thi hay động vật biến dị, thực lực đều sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều.

Kỳ Diên nhạy bén cảm giác được có gì đó không đúng.

Để đi đến thành phố A, cho dù là đi xe thù cũng cần đến bốn năm giờ, nhưng hai người trước mặt lại nói là sắp đến nơi rồi.

Bọn họ còn chưa đi ra khỏi khu rừng này.

Dường như trong không chút có thêm một mùi hương kỳ quái, còn có một ít…… âm thanh vo ve.

Có một con ong mật không biết đã bay lại đây khi nào, bóng lưng của Giang Nhiễm thẳng tắp, con ong bay xung quanh anh một vòng, sau đó đột nhiên bay về phía anh Lỗ.

“Ai ui!” Anh Lỗ đột nhiên bị ong đốt, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, dùng tay đập về phía con ong mật.

Con ong phát hỏa ngay lập tức.

Một thứ dịch màu xanh đậm phun ra từ trong cơ thể nó, một mảng lớn bàn tay của anh Lỗ bị ăn mòn trong nháy mắt, sắc mặt hắn ta lập tức trở nên khó coi, "Đây là một con ong mật biến dị!

Vừa dứt lời, đột nhiên hắn theo bản năng mà nhìn về phía trước.

Một đàn ong mật biến dị đang mạnh mẽ bay lại đây, lao thẳng về phía anh Lỗ.

Anh Lỗ trợn tròn mắt.

Hắn ta lấy từ trong túi ra một con dao ngắn và vội vàng đối phó với lũ ong.

Nhìn thấy hai tên đàn em đang bị dọa đến choáng váng ở bên cạnh, hắn ta nổi giận nói, “Hai đứa bọn mày còn ngây ngốc ở đấy làm gì hả? Mau tới giúp tao nhanh lên!”

Lúc này đàn em mới phản ứng lại, bọn họ luống cuống tay chân vội vàng đập ong biến dị.

Kỳ Diên nhân cơ hội chạy tới bên cạnh Giang Nhiễm, xung quanh anh vô cùng yên bình, không có đến một con ong mật nào.

Giang Nhiễm rũ mắt, “Ở đây có ong chúa.”

Kỳ Diên cả người ngây ngốc.

Diệp Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt, “Mẹ kiếp!!”

Một con ong mật vô cùng lớn bay xuống.

Phần miệng của nó dính đầy chất lỏng màu xanh đậm, đôi mắt kép của nó đang nhìn về phía bọn họ.

Kỳ Diên chỉ cảm thấy khó chịu khi bị nó nhìn chằm chằm, sau đó lại thấy nó lập tức lao tới.

Kỳ Diên: “!!”

Giang Nhiễm đứng chắn ở trước mặt cô, “Lùi về phía sau.”

Cây kiếm trong tay anh nhanh chóng chém về phía con ong chúa.

Tốc độ của ong chúa rất nhanh, nó dễ dàng tránh được một chiêu, ngay sau đó nó liền tấn công vào một vị trí khác, dùng cái ngòi đốt có nòng độc của nó.

Nhưng Giang Nhiễm cũng phản ứng lại rất nhanh.

Cây kiếm trong tay anh được vung lên, mạnh mẽ chém đứt ngòi đốt của nó.

Ong chúa rít lên một tiếng, rồi ngã xuống, tiếng vo ve vẫn không ngừng vang lên.

Mà ở bên kia, anh Lỗ vẫn còn đang gϊếŧ ong mật.

Giang Nhiễm phất tay một cái, dị năng hệ lôi được kích phát, lũ ong mật biến dị đang bay trên không lũ lượt rơi xuống đất.

Anh cầm cây kiếm ấn vào người anh Lỗ, người đã bị ong đốt đến mức khuôn mặt trở nên sưng tấy như đầu heo đang nằm trên đất, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng, “Rốt cuộc anh tới thành phố C là để làm gì?”

Khi thế của đối phương thật sự là vô cùng dọa người.

Anh Lỗ run rẩy nói, “Tôi…… tôi tới để thu thập sữa ong chúa……”