Chương 26: Nấm tự nướng mình

Giang Nhiễm nhìn anh ta, khuôn mặt đối phương chân thành, không có chút tia lừa gạt nào.

Anh dừng lại một chút.

Diệp Bạch còn muốn nói thêm cái gì đó, nhưng Giang Nhiễm đã mở miệng trước, “Được.”

Anh nhìn Diệp Bạch, “Anh canh gác đến nửa đêm, sau nửa đêm thì tôi sẽ canh gác.”

Nói xong, anh liền đi vào bên trong lều trại.

Bên trong lều, Kỳ Diên đang ngủ say, cả người cô cuộn tròn lại, khuôn mặt trắng nõn, an tĩnh hơn lúc cô thức rất nhiều.

Giang Nhiễm nhìn cô cả nửa ngày.

Vừa mới rời mắt đi, thì ngay sau đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi mang theo sự kinh ngạc của Diệp Bạch, “Anh Giang! Anh mau ra đây mà xem này!!”

Ánh mắt của anh lập tức lạnh đi, khi vừa mới bước ra khỏi lều trại, đồng tử chợt co rút lại.

Mấy trăm cây nấm giống như là có sinh mệnh, đang đồng loạt kéo tới phía này.

Kỳ Diên cũng bừng tỉnh, vội vàng từ bên trong lều trại đi ra ngoài, “Có chuyện gì vậy?”

Tóc tai cô lộn xộn, hai mắt ngơ ngác mà trợn tròn.

Giang Nhiễm đứng chắn trước mặt Kỳ Diên, giọng nói, “Mau lùi về phía sau.”

Đám nấm nhỏ hiển nhiên cũng đã nhận ra được địch ý của Giang Nhiễm đối với mình, chúng nó nhảy nhót mà vây quanh Giang Nhiễm tạo thành một vòng tròn, mà Giang Nhiễm vẫn đang nắm chặt cây kiếm trong tay, chưa động thủ vội.

Đám nấm rất tự giác mà lần lượt nhảy vào trong ngọn lửa trại.

Sau đó……

Xoay vòng vòng?

Hiện trường trở nên trầm mặc một cách quỷ dị.

Diệp Bạch dụi mắt.

Anh ta không nhìn lầm đó chứ?!

Mấy cây nấm này sao lại trông giống như là……

“Trông giống như là chúng nó đang tự nướng bản thân mình vậy.”

Hơn nữa, mấy cây nấm này cũng không phải là nấm tán gϊếŧ ruồi, mà là nấm bình thường……

Lửa trại trước sau đều không có gì khác thường, mà rất nhanh đám nấm kia đã tỏa ra một mùi hương mê người, sau khi nướng chín thì cả lũ thành thật nằm chồng lên nhau.

Rất nhanh chúng đã bị chất đống trên mặt đất.

Sau khi chứng kiến một màn này, tâm trạng lúc này của Diệp Bạch có thể dùng từ chấn động để hình dung.

Anh ta nuốt một ngụm nước miếng, “Loại nấm này có thể ăn được không?”

Kỳ Diên là người chấn động nhất.

Chỗ nấm này……

‘Hy vọng ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại có thể ăn một bữa nấm ngon lành.’

Đây vốn chính là điều mà ban ngày cô đã thử cầu nguyện.

Mà hiện tại, lời cầu nguyện của cô đã thật sự trở thành sự thật.

Trái tim Kỳ Diên bỗng đập nhanh đến bất thường.

Sau khi hồi tưởng lại xong.

Có lẽ dị năng của cô thật sự không phải là trực giác?

Mà là vận may.

Hoặc có thể nói là…… Muốn gì được nấy.

Cô cố gắng bình ổn lại trái tim đang nhảy disco của mình, ra vẻ bình tĩnh nói: “Hẳn là có thể ăn được đi?”

Giang Nhiễm nhìn về phía cô.

Kỳ Diên rũ mắt, “Trực giác nói cho tôi biết là có thể ăn, nhưng mà có lẽ chúng ta có thể cho động vật biến dị ăn thử trước xem sao?”

Cô vừa nói xong đã thấy Giang Nhiễm đột nhiên ngồi xổm xuống.

Anh nhìn chỗ nấm trên mặt đất, bỗng nhiên dùng tay cầm một cây nấm lên, trực tiếp bỏ vào trong miệng.

Chậm rãi nhấm nháp thưởng thức.

Kỳ Diên có chút ngơ ngác.

Giang Nhiễm vậy mà lại trực tiếp ăn?

Anh tin tưởng cô đến vậy sao??

Trong nháy mắt cô đã trải qua vài loại cảm xúc, sau đó cô ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt mong chờ nói: “Thế nào?”

Giang Nhiễm nhổ ra, thấp giọng nói: "Không có độc.”

“Nhưng mà, có chút khó ăn.”

Thấy anh ăn thử mà không sao như vậy, Kỳ Diên lại càng khẳng định thêm suy đoán của mình.

Đúng vậy, mấy thứ này không có vấn đề gì cả.

Giang Nhiễm thản nhiên nhìn cô, “Cô đi vào nghỉ ngơi trước đi.”

Anh ghé vào bên người cô, “Bên ngoài có tôi và Diệp Bạch canh gác rồi.”

Kỳ Diên “Ồ.” một tiếng, “Ở nơi này hẳn là không có nhiều động vật biến dị lắm, không cần phải quá mức lo lắng đâu.”

Giang Nhiễm nhíu mày, “Sao cô biết được?”

Kỳ Diên ra vẻ trấn định nói: “Trực giác.”

Trên thực tế, trong sách có ghi, tuy rằng trước khi có tang thi triều thì động vật đã biến dị, nhưng trên thực tế vào giai đoạn đầu của mạt thế cũng không có quá nhiều động vật biến dị.

Giang Nhiễm không hoài nghi gì thêm, chỉ gật đầu.