Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Siêu Cấp Tự Ngược Hệ Thống

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiếp đó hai người lại rơi vào trầm mặc tới khi huyết long vệ cùng Lữ Thiên Phong quay lại thanh y lão giả cũng không hỏi kết quả mà chỉ ra lệnh quay về rồi thoáng cái biến mất tất cả huyết long vệ cũng vâng một tiếng rồi lắc người biến mất chỉ còn hắc y lão giả cùng Lữ Thiên Phong hắc y lão giả quay người lại nhìn Lữ Thiên Phong nói

"Thiên Phong sao 7000 năm trước ngươi vẫn là một trong số Thiên Tài đứng đầu đại diện Thánh điện tới ta long gia thí luyện đây làm sao đột nhiên biến mất 7000 năm, mà thôi bỏ đi kể lại thời gian ngươi gặp hạo thiên tới hôm nay đi "

Lữ Thiên Phong có chút không rõ hỏi

"Tiền bối ngươi là...?"

Hắc y lão giả như nhìn thằng ngốc một dạng nhìn Lữ Thiên Phong đùa cợt nói

"Ngươi mất đi cơ thể không lẽ cũng mất luôn trí nhớ? Ta là Long Thiên Cuồng năm đó thí luyện ngươi khiêu chiến ta ba chiêu đây ha ha nào nhanh kể ta nghe nhanh lên "

Nghe tới Long Thiên Cuồng tên Lữ Thiên phong như bừng tỉnh vội kể lại mọi chuyện cho tới khi gặp tập kích nhưng lại giấu chuyện có hai long hạo thiên

"...mọi chuyện là như vậy ta vừa khôi phục được một chút phá kết giới liền tìm tới hai người "

Lữ Thiên Phong nói xong yên lặng đứng một bên Long Thiên Cuồng nghe xong liền trầm tư vài giây sau như bắt được điểm quan trọng hắn nắm lấy linh hồn Lữ Thiên Phong ra sức lắc kích động nói

"Ngươi nói là bên người hạo thiên có thần binh? Phải không nói mau? "

Lữ Thiên phong bị lắc cho choáng váng Long Thiên Cuồng mới thôi nhưng vẫn giữ chặt lấy vai hắn một lát sau bình tĩnh lại Lữ Thiên Phong nói

"Vâng tiền bối theo như ta hiểu biết thì thanh kiếm của hạo thiên có thể so với 8 bộ giáp mạnh nhất Thánh điện chỉ là khí linh giống như ngủ say hơn nửa thanh kiếm vẫn chưa thức tỉnh vãn bối cũng không biết thanh kiếm nằm ở cấp độ nào có thể là cao giai thần binh cũng nên vì lúc ta trọng thương hạo thiên bị bắt nó vẫn nằm trên giường nhưng khi ta phá kết giới tìm các tiền bối nó đã biến mất "

Long Thiên Cuồng nghe xong cười to không ngừng vỗ vai Lữ Thiên Phong nói

"Được có Thần binh là được nhưng càng mạnh càng tốt ha ha được ta phải về báo cho đại ca yên tâm ngươi cũng đi theo ta cho ngươi vài bình dưỡng hồn dịch để uẩn dưỡng linh hồn ha ha ha cuối cùng cũng có tin tốt ha ha "

Nói hắn bắt lấy Lữ Thiên Phong lắc người biến mất tại chỗ vài phút sau một bóng người nhỏ bé xuất hiện ở đó hướng về một góc khuất vẫy tay hô to

"Họ đi rồi ra đi "

Từ góc tối hai bóng người nhanh nhẹn chạy tới nhìn kĩ lại một người trong đó trên lưng cõng thêm một người ba người chạy tới chỗ người đứng đợi ngoài kia

Bốn người tụ họp tại ánh trăng chiếu xuống là ba cô bé cùng một bé trai cũng tầm tuổi long hạo thiên cô bé kia đem trên lưng cõng người thả xuống sau quay lại hỏi han cô bé này có mái tóc đen cắt ngắn một đôi mắt lam sắc trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy một loại chính khí mặc một bộ Võ phục

"Muội muội ngươi ổn chứ?"

Cô bé vừa được thả xuống mặc một bộ lam sắc váy dài khuôn mặt khả ái nhưng tái nhợt có mái tóc đen dài đôi mắt to lam sắc tràn đầy lo âu khiến người không nhịn được yêu thương

"Tỷ ta không sao nhưng hình như huynh ấy đang gặp phiền phức ta phải đi giúp huynh ấy "

Nghe vậy cô bé được gọi là tỷ tỷ hai tay chống nạnh tức giận nói

"Muội chưa nghe rõ sao tên đó vẫn còn thần binh đây hắn đã lừa muội bao nhiêu lần sao muội vẫn tin hắn vừa nãy hắn xử lý mấy tên cường giả muội thấy không rõ sao hắn vẫn đi mà nguyên vẹn đây tại sao muội lại khờ như vậy một kiếp chưa đủ đau khổ hay sao?"

Cô bé được gọi là muội muội nghe vậy lắc đầu lia lịa nói

"Không muội cảm giác được huynh ấy không giải quyết được chuyện này muội phải ở bên huynh ấy "

Nói liền xoay người bước đi nhưng bị tỷ tỷ giữ lại mắng xối xả

"Ta muội muội đại ngốc lần đó muội phát điên lao vào chỗ đó thần binh của muội thiếu chút thì vỡ nát bây giờ đã lâm vào ngủ say không có thần binh muội chỉ là một người bình thường mà thôi còn hai người nữa nhìn vui lắm sao còn "

Cô bé còn lại đang xem kịch vui thì nhún vai không nói cô bé này tóc đen nhánh cột đuôi ngựa đôi mắt đen nhánh nhưng tản ra mị hoặc dụ nhân công thêm khuôn mặt xinh đẹp sau này tuyệt có thể đem thiên hạ Anh hùng đều say nàng còn cậu bé kia có gương mặt thanh tú ánh mắt lam sắc có chút bất cần đời mái tóc đen cắt ngắn quần Áo có buông thả có loại lãng tử phong trần khí chất

Cậu bé này im lặng một chút mở miệng nói

"Ta không biết tình huống về thần binh của huynh ấy nhưng hiện tại huynh ấy chính là một người mới chẳng có tí ký ức nào về chuyện kiếp trước nên cứ tự nhiên đi bất quá nếu ai đó có ý định trêu đùa huynh ấy thì nên cân nhắc một chút bản thân, huynh ấy hiện quên quá khứ mất đại bộ phận sức mạnh nhưng sức mạnh cơ bản vẫn còn và nếu có bị huynh ấy dùng một ngón tay đè chết ta cũng không ngạc nhiên đâu "

Nói hắn lơ đãng nhìn về phía cô bé xem cuộc vui cô bé này cảm ứng được ánh mắt quay lại nhún vai nói

"Yên tâm đi kĩ thuật tìm đường chết của ta đã đạt đến thượng thừa không chết được đâu hơn nữa ta không thể chết khi vẫn còn trinh nha"

Nói xong che miệng cười tràn đầy mị lực cậu bé nghe vậy bật cười nói

"Nếu cô mong chờ là huynh đệ thì cô bất tử rồi cái tên Vô Tình không phải là hư danh nha ai biết bây giờ hắn có như trước kia không"

cô bé được gọi tỷ tỷ nghe vậy giơ nắm đấm nhỏ hừ lạnh nói

"Mặc hắn nhớ hay không ta cũng phải tìm đánh hắn vài chục lần trả thù cho muội muội đáng thương "

Cô bé kia nghe vậy bĩu môi nói

"Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh Vũ Anh cô bây giờ tìm cậu ta khiêu chiến là dựa vào vũ kỹ cũng kinh nghiệm nếu là trước kia 10 cái cô cũng không đỡ được một chiêu của cậu ta "

Tần Vũ Anh nghe vậy nhe răng trợn mắt chỉ cô bé kia nói

"Mộng dao ngươi cái yêu diễm tiện hóa chỉ giỏi dùng mưu kế hại người có giỏi với ta đánh một trận xem ai hơn ai "

Cô bé gọi là mộng dao nghe vậy cũng hừ lạnh nói

"Đó gọi là trí tuệ Ít ra ta còn thắng cậu ta vài lần con hơn ai đó chưa từng thắng một lần mà vẫn không chịu bỏ cuộc "

Mộng dao trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm trắng như tuyết chỉ Vũ Anh nói

"Đánh thì đánh để ta xem mấy năm không gặp trình độ của cô tăng được bao nhiêu "

Vũ Anh cũng một bộ nghiến răng nghiến lợi trong tay xuất hiện một thanh trường thương bốc lên hỏa diễm đem không gian quanh nó thiêu đốt biến hình,ngay lúc bầu không khí đang căng thẳng cô bé muội muội tay níu lấy Vũ Anh nói

"Tỷ đừng đánh nhau mau dẫn ta đi tìm huynh ấy có lẽ huynh ấy đi chưa xa"

Vũ Anh nghe vậy tại mặt tức đến đỏ bừng thở hổn hển chỉ muội muội nói không thành câu

"Vũ Yên... Muội... Muội đây là muốn làm ta tức chết mà Vấn Thiên ngươi còn đứng nhìn mau khuyên muội ấy"

Đối diện mộng dao cũng mất hứng thú thu hồi trường kiếm khoanh tay đứng nhìn cậu bé được gọi là vấn Thiên tiến lên một bước nói

"Có vài vấn đề chúng ta cần xác định thứ nhất chúng ta tới đây để tìm huynh ấy cũng biết được rằng huynh ấy còn sức mạnh cơ bản nhưng đó cũng không phải chúng ta có thể với tới chúng ta có thần binh trợ sức nhưng cần rất nhiều thời gian để định vị huynh ấy và đi tới địa điểm đó còn huynh ấy thì không có bất kì giới hạn nên 1 giây trước huynh ấy ở đây nhưng 1 giây sau có thể đã ở nơi quỷ quái nào đó nhưng thần binh năng lượng cũng không phải vô tận nên ta đề nghị để ta tìm huynh ấy rồi thông báo cho mọi người "

Vũ Anh nghe vậy gật gù nói

"Vậy cũng được ta đưa muội muội về trước"

Nói xong nắm lấy tay Vũ Yên mặc kệ nàng dãy dụa một vòng hỏa quang bao phủ hai người sau đó biến mất tại chỗ mộng dao nhìn vấn thiên một lúc mở miệng nói

"Ngươi cũng biết phải không tại sao lại dấu bọn họ "

Vấn thiên nghe vậy đưa tay sờ cằm nhíu mày giống như đang suy nghĩ đối diện mộng dao thấy vậy hừ lạnh nói

"Ngươi đừng giả vờ bọn họ suy yếu nên không nhìn ra nhưng ta và ngươi thì không, ta thấy được cậu ta nhưng không cảm giác được cậu ta tồn tại chuyện này không bình thường chút nào không lẽ... "

Nói tới đó mộng dao liền dừng hai tay nắm chặt vấn thiên khuôn mặt cũng đầy đau khổ tiếp lời

"Ta cũng không rõ rất lớn khả năng huynh đệ đã...chết, chỉ khi chết đi hắn không còn bị thế giới này ràng buộc mới có được sức mạnh không nhìn tu vi đẳng cấp một sức mạnh không thể kháng cự vì nó không thuộc thế giới này! "

Mộng dao nghe vậy một mặt không tin nói

"Không thể nào hắn không thể chết chẳng phải hắn còn thần binh sao dù là ngủ say cũng sẽ để lại một tia ý thức bảo vệ hắn hơn nữa dù là món yếu nhất trong số thần binh của hắn cũng đủ đem thế giới này nghiền nát trăm lần!"

Vấn Thiên nghe vậy cười, nụ cười tràn đầy đắng chát cùng thê lương một giọt nước mắt từ khóe mắt hắn chảy ra thoáng cái đã xuất hiện tại mộng dao trước người bóp lấy cổ cô bé giận dữ kích động nói

"Ngươi còn nói được như vậy? Nếu không tại ngươi hắn đã không phải chết rồi đến thế giới này Ngươi thì có tư cách gì để nói, cuộc chiến năm đó ngươi đem tất cả tin tức chặn lại còn lừa chúng ta tìm viện binh đối phó hắn còn ngươi chỉ đứng một bên nhìn trận chiến đó ngươi nhìn chưa rõ sao? Nhìn hắn chống lại tất cả là tất cả đó ngay cả con kiến cũng đối với hắn sỉ nhục ngươi hài lòng chưa? Uổng công hắn tin tưởng ngươi sau bao lần bị ngươi lừa gạt,trận chiến đó ngay cả Vô Mệnh kiếm thần binh mạnh nhất của hắn đều bị hủy ngươi mong thứ yếu nhất còn tồn tại? Cũng tại ngươi Vũ Yên mới lao vào đó rồi bị trọng thương cũng may có Vũ Anh tại bảo vệ cho nàng ấy một chút linh hồn còn sót lại nếu không nàng ấy đã hồn phi phách tán đáng lí ra lần đó ta nên gϊếŧ ngươi nhưng không kịp ra tay lần này ta phải gϊếŧ ngươi! "

Vấn thiên tay dùng sức sắc mặt trắng bệch mộng dao cũng không phản kháng hai mắt nhắm chặt hai hàng nước mắt lăn dài lúc này sau lưng vấn thiên xuất hiện một cái hồ lô đen nhánh nắp hồ lô mở ra một dòng hắc thủy đem vấn thiên cùng mộng dao tách ra vấn thiên lúc này hai mắt đã đỏ ngầu điên cuồng gào thét

"Hắc Minh thả ta ra mau thả ta ra để ta gϊếŧ cô ta báo thù cho hắn mau thả ta ra ngươi cái thần binh phản chủ ta cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ mau thả ta ra... "

Hắc thủy biến thành cái bóng nước đem vấn thiên nhốt bên trong cũng không còn âm thanh gì cũng không thấy được bên trong một giọng nói nam từ hồ lô vang lên

"Đưa cô ta đi đi còn chờ gì "

Mộng Dao đã bất tỉnh cổ còn in hằn dấu tay tại một yên vụ bao phủ biến mất hồ lô thấy người đi cũng biến mất chỉ còn lại bong bóng nước trôi nổi khoảng hai giờ sau bóng bóng nước tan biến vấn thiên chán nản nằm trên đất nhìn trời hắc hồ lô lại xuất hiện vấn thiên cũng không phản ứng hắc hồ lô thấy vậy thở dài nói

"Đồng ý là cô ta sai ngươi cũng không nên đổ hết lỗi cho cô ta dù không có cô ta việc đó cũng sẽ xảy ra cô ta chỉ là nạn nhân --"

Vấn thiên giận dữ một bàn tay đem hắc hồ lô đánh bay nói

"Đủ rồi câm miệng đi ta muốn yên tĩnh đừng làm phiền ta cút ngay cho khuất mắt ta "

Hắc hồ lô bị đánh bay ra xa nằm lăn lóc trên đất sau yên tĩnh nằm đó khoảng nửa giờ sau vấn thiên đứng dậy đi tới cầm lên hắc hồ lô hướng trong miệng dốc nhưng không có gì chảy ra hắn lắc lắc vài cái xong vỗ vỗ bầu rượu nói

"Này rượu của ta đâu mau trả đây "

Một giọng nói từ hồ lô vang lên

"Ngươi bây giờ tâm trạng không tốt không nên uống rượu lấy ngươi bây giờ thể trạng hít một ngụm tửu khí cũng đủ say ba ngày ba đêm đến lúc đó khổ chỉ có cha ngươi "

Vấn Thiên nghe vậy lầm bầm

"Cmn uống rượu cũng bị chính mình thần binh quản về nhà thì mẫu thân quản mà xỉn thì có sao cứ đổ cho lão cha nát rượu đưa mình uống là xong, Vô Tình huynh chúng ta sắp gặp lại "

Vừa nói trong tay hắn xuất hiện một quyển sách hắc sắc bị bao bọc bởi xiềng xích màu trắng từ vô số phù văn tạo thành hắc hồ lô nhìn thấy thứ này giọng nói có chút hoảng hốt nói

"Ngươi giữ thứ này làm gì không lẽ ngươi định đưa ngài ấy? Không được ba vị đại nhân cũng không đồng ý ta cũng không để ngươi làm như vậy ngài ấy bị thứ này đày đọa đủ rồi! "

Vấn Thiên nghe vậy bĩu môi nói

"Ngươi làm gì gấp như vậy hắn là ta huynh đệ kết nghĩa đây thứ này ta chỉ giữ làm kỉ niệm Đạo Thư nha dù chỉ một góc ném tới Tam Thiên đạo tràng đều bị mấy đại lão tranh nhau vỡ đầu đây "

Hắc hồ lô nghi ngờ hỏi

"Thật? Ngươi không đưa ngài ấy liền tốt nhưng ta nhắc nhở ngươi một chút ngươi không nên nghĩ tới việc tu luyện cuốn đạo thư này lí do hẳn ngươi cũng biết thứ này nhìn thì ngon lại ăn không vô tốt nhất ngươi nên tu chính mình đạo thư tiến bộ nhanh và an toàn nhất "

Vấn Thiên cũng không nói gì sờ sờ trong tay đạo thư cả hai đều rơi vào trầm mặc lát sau Vấn Thiên đem đạo thư thu hồi thở dài nói

"Bỏ đi không nói chuyện này nữa, phong ấn chỗ đó tính từ lúc chúng ta đi hiện tại chắc cũng nhanh sụp đổ nơi đó lại chịu một lần tai ương dù thế nào nơi đó cũng là quê hương chúng ta chỉ hi vọng bọn họ chịu bỏ ra đại giới phong ấn nó tới khi huynh đệ đủ mạnh quay về ngăn nó lại còn chuyện Mộng Dao làm hai chị em họ vẫn chưa biết tốt nhất không nên biết nhưng mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt vô tội của ta ta lại không kiềm chế được..."

Hắc hồ lô giọng nói có chút buồn bã nói

"Ừm còn vài trăm năm nửa hi vọng không tên nào phát rồ mở phong ấn nó ra, Đây là cái giá của việc cứu rỗi vốn tưởng rằng ngăn lại lại được sự diệt vong hóa ra lại mở ra một cái diệt vong thời đại khác tàn khốc hơn dai dẳng hơn đau thương hơn..."

Hai tiếng thở dài vang lên một cơn gió lướt qua Vấn Thiên cùng hắc hồ lô cũng theo đó biến mất khu rừng lần nữa trở nên yên tĩnh chỉ còn tiếng gió xào xạc giữa những tán cây

...

Ngoại ô Thiên lam thành tại gốc cây gần con suối long hạo thiên hay nghỉ ngơi hai người đột nhiên xuất hiện là hai long hạo thiên long hạo thiên 2 đem long hạo thiên 1 đặt ở gốc cây trên khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi long hạo thiên 2 ngồi xuống gốc cây hai tay ôm gối nhìn một hồi trời xong lại nhìn đất được một lúc hắn đứng dậy nhìn về phía chân trời một bóng đen bay tới cắm vào đất là hắc kiếm của hệ thống cho long hạo thiên do dự một chút long hạo thiên 2 rút lên nhìn ngắm một chút sau đó bước ra một bước biến mất cũng không biết đã đi đâu

Bản thân long hạo thiên ngủ được chảy dãi cũng không biết những chuyện đã xảy ra cho tới sáng hôm sau khi bình minh ló dạng mới ngủ dậy câu đầu tiên mở miệng lại là chửi thề

"Cmn, ta đang ở đâu à không phải trên một cái giường sang trọng sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »