Chương 41: Thầy, em cảm thấy thầy đang PUA em.

Trần Thạc nhìn cô, tận tình khuyên bảo: "Thẩm Chiêu Chiêu, em rất ưu tú, thầy rất xem trọng em, chỉ cần em chăm chỉ học tập, thầy hứa thầy sẽ bồi dưỡng em thành cao thủ toán học."

Thẩm Chiêu Chiêu: "Thầy, em cảm thấy thầy đang PUA em."

Trần Thạc: ...

Ông chán nản, chỉ cảm thấy có một cục máu đông mắc kẹt trong cổ họng, gần như không thể thở được.

Quên đi, đây là một hòn đá cứng đầu!

"Được rồi, các em nhanh chóng tìm ký túc xá của mình đi!" Trần Thạc đau khổ phất phất tay với ba người.

Ông phải đi chậm lại, nếu không huyết áp sẽ không thể chịu nổi.

Trong số 60 người chỉ có khoảng chục cô gái, cứ 8 người một ký túc xá.

Vừa vặn chia thành hai phòng.

Lúc Thẩm Chiêu Chiêu xách hành lý đi vào, những người khác đều đã tìm được giường.

Khi thấy cô bước vào, mọi người đều xúm lại giúp đỡ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Chiêu Chiêu rời khỏi nhà lâu như vậy, nhiều người trong số họ cũng giống cô, mọi người đều rất phấn khích.

Bảy tám cô bé vây tại một chỗ, ai cũng chủ động giới thiệu bản thân.

Đang trò chuyện thì có người nhắc tới Thịnh Trử Ý.

"Thẩm Chiêu Chiêu, bạn nam vừa rồi đứng cạnh cậu là bạn cùng lớp của cậu đúng không? Cậu ấy tên gì vậy?"

"Trông cậu ấy rất đẹp trai, có phải là có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy đúng không?"

"Tớ nhìn thấy cậu ấy nói chuyện với cậu, hai người các cậu học cùng lớp sao? Quan hệ của các cậu có phải rất tốt không?"

"..."

Đừng nhìn các cô gái nhỏ tuổi, buôn chuyện không phân biệt tuổi tác.

Từ nhỏ Thẩm Chiêu Chiêu đã trải qua rất nhiều loại chuyện này, cô có thể dễ dàng đối phó.

"Đúng vậy đúng vậy, bọn tớ là bạn cùng lớp... Tên anh ấy là Thịnh Trử Ý... Phải phải, có rất nhiều người thích anh ấy... Bọn tớ học cùng lớp nên quan hệ rất tốt..."

Cô bị đám người vây vào giữa, cùng mọi người trò chuyện rất sôi nổi, không hề tỏ ra thương xót khi bán trúc mã nhỏ của mình.

Chẳng mấy chốc, cô đã trở thành bạn bè với mọi người.

Sau khi chỉnh lý hành lý xong, mọi người lần lượt trở lại phòng học để chuẩn bị vào lớp.

Chương trình học của trại huấn luyện rất căng, một ngày tám tiết, thời gian còn lại có thể tự do thảo luận học tập, 6 giờ sáng thức dậy, 8 giờ tối nghỉ ngơi.

Mệt hơn đi học ở trường!

Sáu mươi người trong một phòng học rộng rãi vẫn có vẻ trống vắng.

"Thẩm Chiêu Chiêu?"

"Có ạ!"

Sáng dậy quá sớm, vừa bắt đầu vào lớp, Thẩm Chiêu Chiêu liền cảm thấy buồn ngủ, mơ hồ nghe thấy có người gọi mình.

Cô giật mình đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Đột nhiên xung quanh vang lên những tiếng cười "hahaha——".

Trần Thạc gõ lên bảng đen, nói: "Em hãy trình bày cách giải bài toán này đi."

"Thưa thầy, em không biết." Thẩm Chiêu Chiêu trực tiếp nói thẳng.

Trần Thạc không tức giận, nhìn cô: "Nếu đã không biết, vậy thì em đứng bên cạnh bục giảng nghe giảng đi.”

Nghe xong lời thầy nói, Thẩm Chiêu Chiêu lập tức sửa lại lời nói: "Thầy ơi, em nghĩ em có thể thử một chút."

"Được rồi, vậy em thử đi."

Tính tình của cô nhóc này vẫn mài được.

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn qua đề bài, cũng may, cách đây không lâu cô đã nhìn thấy nó trong cuốn sách mà Thịnh Trử Ý cho cô mượn.

Cô vẫn nhớ ý tưởng giải đề.

"Được rồi, ngồi xuống đi!"

Thẩm Chiêu Chiêu thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh cô liền biết, còn quá sớm để thư giãn.

Cả ngày hôm sau, ánh mắt của Trần Thạc dường như đều dán chặt vào người cô, chỉ cần cô vừa thực hiện một động tác nhỏ, ông sẽ ngay lập tức gọi tên cô.

Chẳng bao lâu, cả lớp đều biết trong lớp có một nữ sinh không tích cực trong giờ học tên Thẩm Chiêu Chiêu.

Thẩm Chiêu Chiêu tự nhủ, phải nhịn một chút!

Chỉ cần vượt qua khảo thí của tuần tới, cô sẽ được tự do.