Chương 3: Toàn Đồ Xịn

Balan thở dài: “Được rồi, lại đây nào.” Anh giang tay ôm đứa em mít ướt của mình vào lòng: “Cảm ơn rất nhiều, nhóc con. Anh rất hạnh phúc vì điều này đấy, và em cũng là người nhà của anh.”

Eden ôm chặt anh mình, gương mặt tội nghiệp nhanh chóng nở một nụ cười tinh quái. Cậu giơ tay hình chữ V với một tiên bướm đang lượn vòng vòng sau lưng Balan, ra dấu bão tố đã qua. Biết ngay là nếu ra vẻ đáng thương thì anh Balan sẽ mềm lòng mà!

“Và anh biết là mày chỉ giả vờ giả vịt thôi nên đừng có giở trò này lần nào nữa.” Giọng nói cao hơn thường ngày chút xíu của Balan vang lên bên tai cậu khiến Eden sởn da gà, anh ấy có mắt sau gáy à?

Balan Svartalf liếc đứa em của mình một cái sắc lẻm như muốn nói “anh sẽ coi chừng mày” rồi tiện tay búng một nhóc tiên bướm trông đặc biệt mũm mĩm đang đánh đu trên khuyên tai của mình ra. Đứa nhóc đó lăn liền vài vòng trong không khí rồi rơi bộp một cái, lọt thỏm trong đám cỏ Bụi Tiên cách đó không xa.

Ngay lập tức một tràng chửi thề liến thoắng cực kỳ bậy bạ vang lên từ đó! Đám tiên bướm tung bay xung quanh hai người cười phá lên bằng cái thứ âm điệu cao vυ"t trong trẻo nghe như đang hát. Eden xoa trán, bất đắc dĩ nhìn ông anh đang khoái trá đứng nhịp chân bên cạnh. Ông anh này chẳng ưa gì tụi tiên bướm nhưng lại rất khoái chọc ghẹo cho đến lúc chúng phát cáu rồi chửi rủa loạn lên với cái lý do “nâng cấp kho từ vựng để khi cần thì nói chuyện với khách hàng”. Trời biết, Balan chỉ lườm một cái đã đủ khiến kẻ khác câm miệng rồi chứ đừng nói đến chuyện cãi tay đôi.

Cậu thở dài cúi người bới trong bụi cỏ, nhóc tiên bướm mập mạp kia là nhân viên của cửa hàng bán bột Máu Rồng mà cậu đang định tới. Không biết có phải Balan giận cá chém thớt nên mới cố tình bắt nạt nhóc này không nữa?

Tiên bướm - Greta - ngồi trên vai Eden chỉ đường cho hai người họ, ngay khi nghe cả hai muốn tới cửa hàng mà Greta làm việc là nhóc này tươi tỉnh lên ngay. Tiên bướm có thể là đám cục súc ưa cà khịa, nhưng chúng cực kỳ mẫn cán với công việc mình được giao, nghe nói đã có lần chúng đeo bám dai dẳng đến độ khiến người ta phát cáu mà đến đập cả cửa hàng của người thuê chúng (bây giờ mỗi lần gã đó đến Chợ Sông đều phải che mặt sợ bị tiên bướm cả chợ đuổi theo chửi đổng thì phải).

Sau một đoạn đường xoay trái rẽ phải đến chóng cả mặt - đặc điểm chung của mấy cửa hàng đồ ma thuật, vậy nên mới cần tiên bướm dẫn đường - khiến Balan sắp mất kiên nhẫn đến nơi thì hai người mới tới được nơi cần tới. Một cửa hàng hai tầng kỳ lạ với tầng dưới trông như nơi bán đồ chơi và bánh kẹo cho tụi trẻ con, vẽ nào hoa hướng dương, nào kỳ lân, nào cầu vồng, nào kẹo mυ"ŧ xanh đỏ tím vàng; tầng trên lại sặc mùi Gothic, tường ngoài bám kín rêu đen với mấy cái tháp nhọn chọc thẳng lên trời.

Balan nhăn nhó nhìn tấm biển Toàn Đồ Xịn - Miễn Mặc Cả to đùng trước cửa hàng: “Làm thế quái nào mà hai đứa nó chịu được nhau thế nhỉ?”

Eden ậm ừ trước khi đưa tay gõ cửa: “Ờ thì, tình yêu đích thực?” Và lờ đi động tác giả vờ nôn ọe của anh mình.

Cậu đẩy Greta qua lớp bùa bảo vệ được ếm dày đặc xung quanh cửa hàng, ở đây thì việc này cũng giống như đám người thường bấm chuông vậy. Sẽ có người thắc mắc cửa hàng mở để bán hàng, mắc cái gì mà phải bấm chuông? Nhưng thực ra thì việc này là để bảo đảm khách hàng không bị làm phiền chứ không phải chủ tiệm. Ai biết khi ló mặt vào liệu có bị bùa chú, sinh vật thần kỳ hay một thí nghiệm ngớ ngẩn nào đó của chủ tiệm đánh cho bay đầu hay không chứ?

Hoặc là trong trường hợp này...

“Lucifer chứng giám, mặc đồ vào ngay lũ cuồng tìиɧ ɖu͙© này!” Tiếng rít của Balan chứng minh sự cẩn thận của cậu là không hề thừa, điều này còn kinh khủng hơn bị bùa Nôn thốc Nôn tháo đánh thẳng vào mặt ấy chứ.

“Sao chúng mày dám? Đây là cửa hàng, tụi bây không có phòng ngủ hay gì hả? Thằng bé là trẻ vị thành niên đấy! Tưởng tượng tâm hồn thằng nhỏ sẽ bị đầu độc thế nào nếu phải chứng kiến sự trụy lạc của tụi bây hả? Thậm chí còn chưa tới bảy giờ tối cái lũ. . .”

Eden che mắt đứng yên một chỗ ra dáng bé ngoan, chỉ có hai tai là dỏng lên nghe màn chì chiết không - lặp - một - từ của anh mình, tiếng mặc quần áo sột soạt, tiếng vỗ cánh vù vù - đây chắc chắn là Greta rồi - và tiếng cười hí hửng của nhóc đó (xin nhắc lại lần nữa là đừng để bị đánh lừa bởi vẻ ngoài đáng yêu của đám này).

Đây mới là lý do chủ yếu khiến cậu không bao giờ dám bước chân vào cửa hàng đồ dùng ma thuật này mà không vừa che mắt bịt tai vừa đánh tiếng rõ to cả. Ai biết lúc nào cậu sẽ được chiêu đãi bằng mấy màn nóng bỏng vô cùng... e hèm cơ chứ?

“Anh bảo bọc nó quá rồi đấy Balan, thằng bé hai mươi tuổi chứ không phải hai tuổi. Đương nhiên là nó sẽ biết vài thứ cơ bản rồi, đúng không Eden?” Hisashi Irkalla nháy mắt với hai anh em, gã này luôn biết cách sử dụng vẻ quyến rũ tuyệt vời và chất giọng trầm ấm của chủng loài mình.

Ai mà ngờ được anh chàng tóc nâu cao ráo với vẻ vui tươi hớn hở - theo miêu tả của Balan là trông như vừa nuốt trọng cả cửa hàng kẹo bông gòn - đầy ánh mặt trời này lại là một incubus khét tiếng Chợ Sông về độ gian manh cơ chứ? Nghe mọi người đồn thổi thì tổ tiên của anh ấy chính là những người đầu tiên nghĩ ra trò thuê tiên bướm làm nhân viên tiếp thị cho cửa hàng của mình đấy. Người ta nói thế nào ấy nhỉ? Gien gian manh truyền từ đời này sang đời khác thì phải? Đúng là vẻ ngoài long lanh của đám tiên bướm rất thu hút ánh nhìn của khách hàng, nhưng rắc rối mà chúng mang lại thì cũng không ít đâu.

“Nháy một cái nữa là anh sẽ đập nát cái cửa hàng ve chai lừa đảo của hai đứa chúng mày ra đấy.” Balan điềm tĩnh trả lời, mang trong mình hai dòng máu chẳng ngán bất cứ ai về vẻ ngoài - tiên và ma cà rồng - nên anh hoàn toàn miễn nhiễm với mấy trò này.

Trong khi hai người đang gấu ó với nhau thì Eden đã bám đuôi Jin Iblisamal lên tầng hai lấy đồ rồi. Toàn Đồ Xịn có chất lượng hàng hóa hoàn toàn xứng đáng với cái tên kiêu căng phách lối của nó - tuy Hisashi liên tục phân trần rằng cái tên đó chỉ thể hiện một điều duy nhất là sự thật - và giá cả cũng xứng đáng không kém.

Trái với cái vẻ sặc sỡ sắc màu dưới tầng một, tầng hai này trông giống một cửa hàng ma thuật thực sự hơn nhiều. Những cái tủ gỗ to đùng chứa hàng dãy bào thai lạc đà không bướu sấy khô có màu nâu đỏ, hình nhân được làm từ đủ các loại chất liệu như gỗ, vải, rơm, tượng tà thần chạm đá, da lông động vật, đầu lâu của đủ các chủng loại (Eden vẫn luôn dựng tóc gáy khi đi qua nơi đó, cậu cứ có cảm giác như mấy cái hốc mắt trống rỗng tối om của chúng đang nhìn mình chằm chằm vậy)...

Mái tóc dài kết hợp giữa màu tím, xanh ngọc, xanh bạc hà và làn da trắng bệch của Jin Iblisamal nổi bần bật dưới ánh sáng chập choạng hắt vào từ ngoài cửa sổ. Eden đi theo ông anh tự - phát - sáng này tiến vào một góc khuất được che chắn đằng sau tấm da rắn Kukulkan trải đều lông vũ màu xanh biếc.

Ngay khi tấm da rắn khổng lồ đó được khép lại thì cái góc trông hơi úi xùi này lập tức biến thành một gian phòng rộng đến đáng sợ, trên các bức tường đá được chạm khắc đủ loại bùa chú và vòng tròn ma thuật là những dải ánh sáng lung linh huyền ảo trông như các vằn nước. Mọi người đồn thổi là căn phòng chứa những món đồ có giá trị nhất trong Toàn Đồ Xịn này nằm dưới lòng sông Nanye, được bảo vệ bởi đám Xác Trắng hung hăng và sẵn sàng xé xác bất cứ ai dám thò mũi chân vào địa bàn của chúng.

Trong lúc Jin lục lọi tìm món hàng thì Eden lượn qua lượn lại trong phòng, săm soi xem có thứ gì mới mẻ hay không và liếc mắt đề phòng tấm da phập phồng như đang thở kia.

“Anh chắc là nó ngủm rồi chứ?” Tóc đen lùi dần về phía gã trai tóc bạc hà.

Jin bắn cho thằng nhóc một ánh nhìn mày - điên - hả - em cực kỳ rõ nét: “Mày có thấy con gì bị lột còn mỗi tấm da như thế này mà còn sống không?”

Eden lầm bầm trong miệng: “Ai mà biết được chứ? Nó là sinh vật thần kỳ cơ mà!”

Ông chủ của Toàn Đồ Xịn chẳng thèm đáp lại, y quá hiểu cái tính sợ cả thế giới của đứa em này rồi: “Đồ của mày.” Và liệng lên bàn một cái hộp xám xịt chứa (gần như) là toàn bộ gia sản của thằng nhóc pháp sư tập sự.

Máu Rồng!