Chương 7: Chó Điên Garuda

“Garuda?” Eden lẩm bẩm trong miệng. Đây không phải là một cái tên phổ biến ở thành phố Ngân Hạnh này, và trùng hợp làm sao cậu lại biết một người sói lai tên là Garuda.

Eden quay ngược lại con hẻm đang vang lên những tiếng động ghê rợn của một cuộc ẩu đả (một trận đánh rõ ràng là không công bằng), lờ đi cái nhìn thắc mắc của Balan. Anh chàng tóc vàng cũng đi theo cậu, đương nhiên là anh không thể để thằng bé mỏng dính như tờ giấy kia lởn vởn một mình quanh đám người sói rồi.

Khi Eden nhìn vào trong con hẻm tù mù, hình ảnh trong đó hoàn toàn không giống như những gì cậu nghĩ. Đám người sói khoảng mười tên đã ngã xuống - ít nhất là - một nửa, nửa còn lại đang xòe hết cả nanh cả vuốt ra tấn công một người thanh niên tóc đen trông khá bình tĩnh giữa vòng vây kẻ thù.

Một người sói mắt đỏ rực lao về phía gã - người hẳn là Garuda, phần quai hàm to khỏe bạnh ra khi vung một nắm đấm vào đầu thanh niên. Gã tóc đen nhanh chóng nghiêng người sang một bên né đòn đánh đồng thời tóm lấy cánh tay của người sói kia vặn một cái, tiếng “rắc” giòn tan đi kèm tiếng rít giận dữ vang lên cùng một lúc. Nhưng với sức mạnh và khả năng tự hồi phục đáng kinh ngạc của chủng tộc này thì một chút đau đớn như vậy chỉ có thể khơi lên sự khát máu của chúng mà thôi.

Ngay khi tên người sói gãy một tay đó há lớn miệng xông đến định cắn vào cổ chàng thanh niên, mấy tên còn lại cũng ào ào vung vuốt khiến gã không thể phân tâm chú ý tới những thứ khác được thì ở phía sau lưng, một kẻ đang nằm dưới đất lén lút ngồi dậy. Ánh sáng lóe lên trong tay kẻ đó đâm vào mắt Eden khiến cậu hét lớn theo phản xạ: “Che chắn!”. Lớp màn ánh sáng màu xanh ngọc trong suốt bùng lên sau lưng Garuda, chặn lại móng vuốt bọc bạc của tên người sói.

Tất cả mọi người trong hẻm quay lại nhìn Eden, bàn tay phải vẫn đang giơ lên của cậu cứng đờ trong không khí. Người sói mắt đỏ có vẻ là thủ lĩnh của đám này, hắn gầm gừ: “Pháp sư, ở đây không có chuyện của cậu, đi đi!”

“Garuda là bạn tôi.” Eden nhìn thẳng vào mắt gã, ngón trỏ tay trái giật khẽ một cái. Garuda liếc cậu một cái rồi lùi dần về phía Eden, ánh mắt cảnh giác liếc đám kia, móng vuốt và nanh nhọn vẫn giữ nguyên chứ chưa thu lại.

Những người sói nằm trên mặt đất cũng đã hồi phục, bọn họ nâng nhau đứng túm lại sau lưng thủ lĩnh của mình. Những tiếng gầm gừ của thú dữ vang lên trong họng cả đám: “Noldorasga, chúng tôi rất tôn trọng cậu, không phải pháp sư nào trong cái thành phố khốn nạn này cũng chấp nhận trị liệu cho đám sống dưới bùn như bọn tôi. Thế nên, cơ hội cuối cùng, đi đi.”

“Đi đi, tôi lo được vụ này.” Garuda cũng thì thầm qua khóe miệng. Trên gương mặt vẫn còn lưu vài nét ngây ngô thiếu niên của gã dính đầy bùn đất, những vết xước sâu hoắm bê bết máu, lộ cả thịt ra ngoài. Garuda đẩy khẽ Eden ra sau lưng, hai vai gồng lên, rõ ràng đã chuẩn bị tư thế tấn công.

Nhưng - như Balan đã nói - Eden là một thằng nhóc cứng đầu, cậu kiên quyết tóm chặt lấy gấu áo đã rách tướp của Garuda: “Tôi không giỏi tấn công, nhưng bùa bảo vệ thì chưa thua ai bao giờ.” Nếu chân cậu không run lên bần bật thì câu nói này nghe sẽ ngầu hơn nhiều. Đôi mắt màu tím thạch anh của cậu thanh niên người sói liếc xuống chân kẻ đang mạnh miệng sau lưng mình, khóe môi nhếch lên một độ cong nhỏ xíu.

“Noldorasga.” Có vẻ đàn sói đã hết kiên nhẫn: “Cậu và thằng bẩn thỉu kia không thắng được tụi này đâu. Đi đi trước khi chúng tôi đổi ý.” Chúng tiến dần về phía hai người, móng vuốt cào tóe lửa lên hai bên tường.

“Thế à? Thêm tao nữa thì sao?” Một giọng nói vui vẻ sặc mùi giả tạo vang lên sau lưng đàn sói. Là Balan! Không biết anh đã vòng ra đằng sau từ lúc nào mà những kẻ nổi tiếng có cái mũi thính trong giới ma thuật này lại không mảy may nhận ra.

Con sói mắt đỏ quay phắt lại, cái giọng khàn đặc rít lên từ sâu trong cổ họng: “Svartalf. . .” Hắn nhìn anh trừng trừng một lát, sau đó quay đầu lại như đang đánh giá sức chiến đấu của đám tay chân, ánh mắt liếc qua Garuda đã thủ thế sẵn và lớp phòng vệ màu xanh vẫn được giữ vững của Eden.

“Đi!” Hắn nói cụt ngủn.

Tất cả những kẻ đã sống đủ lâu ở thành phố Ngân Hạnh này đều biết Balan Svartalf - Kẻ Sa Đọa dòng tiên - là xương cứng, đến đám xưng vương ở Ngách Tối cũng không muốn vô duyên vô cớ gây sự với anh, đó là chưa kể tới hai tên tự xưng là người làm ăn bình thường ở Toàn Đồ Xịn nữa. “Chó điên” Garuda cũng không dễ bắt nạt, còn thằng nhóc pháp sư kia - đúng như những gì hắn nói lúc nãy - tìm được một pháp sư trị liệu chịu chữa bệnh cho bọn họ còn khó hơn trở thành Chủ tịch Hội đồng Ma thuật Thành phố, hắn không muốn bị cậu - và toàn bộ pháp sư phù thủy ở Asgaphra - liệt vào danh sách đen.

Có một điều thú vị ở bầy sói là sự phục tùng tuyệt đối với mệnh lệnh của thủ lĩnh, tất cả những kẻ còn lại đều nhanh chóng bám theo Alpha của đàn mà không thắc mắc đến một giây.

Đến tận khi Garuda nói ổn rồi thì Eden mới rút bùa phòng vệ lại, cậu ngồi thụp xuống đất và rêи ɾỉ: “Sợ quá đi mất, ôi mẹ ơi, một đàn sói. . . Úi! Đau đau đau đau đau!”

Tiếng ca thán của cậu nhanh chóng biến thành những tiếng kêu đau cao vυ"t. Balan đang tóm lấy tai cậu và xoay tròn, Eden cảm thấy cái tai tội nghiệp của mình sắp đứt rời ra đến nơi rồi.

Thanh niên người sói đứng bên cạnh giơ tay lên như muốn che cho Eden khỏi đòn tấn công man rợ của anh cậu nhưng rồi lại khựng lại giữa chừng. Balan nhìn hành động của gã qua khóe mắt, anh bỏ tay ra khỏi hai cái tai đã đỏ rực của Eden rồi vỗ nhẹ lên đầu cậu như đang cảnh báo anh - sẽ - nói - chuyện - với - mày - sau.

“Tôi là Balan Svartalf, anh trai thằng đần muốn đánh nhau với người sói này. Cậu là. . .”

“Garuda.” Eden ôm tai chen ngang, nãy giờ nhắc đi nhắc lại mấy lần rồi đó thôi. Sau đó cậu nín thít trước nụ cười hiền lành của Balan. Tuyệt! Eden Noldorasga, mày chết chắc rồi.

“Garuda ạ.” Cậu thanh niên người sói chùi vội lòng bàn tay vào áo rồi bắt tay với Balan, đôi mắt tím đã chuyển thành màu nâu sậm từ lúc nào không hay. Vẻ trầm lặng lễ phép khác hẳn tên nhóc hiếu chiến sẵn sàng một chọi một đàn lúc nãy khiến Balan nhướng mày.

“Garuda thôi à? Tôi có vinh dự được biết họ của cậu không?” Nụ cười lịch thiệp của Balan vẫn treo trên môi, nhưng ánh mắt thì đã lạnh xuống như cơn gió thổi trên mặt sông Nanye trong ngày Đông chí. Không giới thiệu họ không phải là phép lịch sự trong giới ma thuật đâu nhỉ? Ít nhất là trong giới ma thuật mà anh biết.

“Chỉ. . . Garuda thôi ạ, em không có họ.” Trực giác của sói khiến Garuda rụt cổ lại.

“Ồ. . .” Tia nhìn đánh giá của chàng Apollo tóc vàng liếc người sói từ trên xuống dưới một lượt. Bình thường thì anh sẽ khoái thằng nhóc chiến binh này lắm đây, nhưng nếu vì nó mà đứa em anh cưng như trứng sẵn sàng xông vào giữa một đàn sói thì lại là một chuyện khác. . . Hừm. . .

Khi Garuda sắp xòe vuốt nhe nanh theo bản năng - hoặc co lại thành một cục cún con - thì Eden chen vào: “Đừng đứng đây nữa, em sắp chết đói rồi, chúng ta không về nhà ăn tối à?” Trước khi Balan kịp cạnh khóe ồ tại sao lại thế nhỉ? thì cậu đã quay về phía Garuda: “Đi nào, cậu cần xử lý kha khá vết thương đấy.”

Cậu người sói ngẩn ra rồi lắc đầu: “Không cần đâu, chúng sẽ tự lành nhanh thôi.” Cái này thì đúng thật, xét về khả năng hồi phục thì chỉ có ma cà rồng mới có thể cạnh tranh với người sói mà thôi.

Nhưng với tư tưởng của một pháp sư trị liệu - dù mới chỉ tập sự - thì Eden thể không cho phép bất cứ ai lượn lờ ngoài đường mà máu me be bét như thế này được. Garuda - có vẻ biết không ít về tính cách của cậu - vội vàng giải thích: “Tôi có việc cần phải giải quyết bây giờ, việc quan trọng lắm, nên là. . .”

Eden nhăn mặt: “Việc gì mà còn quan trọng hơn cả thương tích cơ chứ? Ít nhất thì cậu cũng ăn tối với chúng tôi trước đã. Ấy, hôm nay cậu đã ăn bữa nào chưa thế?” Cậu pháp sư tiến đến gần người sói, tên này hay có xu hướng bỏ đói bản thân mình một cách vô thức lắm.

Đôi mắt nâu sậm của Garuda bắt đầu lóe lên những tia sáng màu tím, cậu ta ngơ ngác rồi ậm ừ: “Việc ở bến tàu, quan trọng lắm. . .” Giọng cậu ta nhỏ dần xuống, rõ ràng là đang cố tình lờ đi câu hỏi thứ hai của Eden.

Cậu pháp sư tập sự yên lặng nhìn người sói một lát, khi cậu ta trông như sắp xoay người bỏ chạy đến nơi thì Eden thở dài: “Vậy mai cậu sẽ đến chứ? Tôi cần ý kiến của cậu về một vài thứ.”

Garuda gật lia lịa như muốn rụng cả cái đầu ra khỏi cổ: “Được, được. Mai tôi sẽ tới, ngay khi mọi việc xong xuôi thì tôi sẽ tới. Tạm biệt.” Cậu ta lao ra khỏi hẻm như bị ma đuổi - bị pháp sư đuổi thì đúng hơn - rồi lại phóng ngược về lí nhí chào Balan, sau đó tiếp tục cắm đầu cắm cổ chạy.

Balan khịt mũi nhìn thằng nhóc người sói: “Anh nghĩ bạn mày ấm đầu đấy em ạ.”

Thằng nhóc pháp sư hỗn xược bật lại: “Lúc mới gặp anh em cũng nghĩ thế đấy.” Rồi ếm cho mình chừng chục cái bùa Gió xoáy một lúc trước khi lao về nhà.

Balan lắc nhẹ mái tóc trông như vừa đi làm đẹp về của mình rồi thì thầm: “Anh sẽ bẻ cổ mày, Eden Noldorasga.” Trước khi cho đứa em dám thách thức tốc độ của ma cà rồng một bài học nhớ đời.

Và chắc chắn là anh chưa quên câu chuyện về “Chó điên” Garuda đâu!