Chương 43: Sau cơn say

Ôm lấy Đan Á Đồng đã say khướt lên trên giường. Tiếu Kỳ Thậm nhìn hai gò má ửng đỏ của cậu, còn có đôi môi màu hồng phấn ướŧ áŧ, định bụng chỉ nhẹ nhàng sờ lên khóe môi của thiếu niên, nhưng cảm xúc mềm mại làm cho lòng hắn hơi xao động.

Nhịn không được, hắn cúi người thấp một chút chạm nhẹ lên môi thiếu niên, hơi thở của cậu mang theo mùi rượu nhàn nhạt, hắn nhịn không được cảm giác muốn dịu dàng ôm cậu vào lòng.

Kìm những rung động trong tim, rời khỏi môi của thiếu niên, nhìn thấy một cánh tay cậu lộ ra ngoài, chuẩn bị đem cánh tay trái nhét vào chăn, lúc này lại khiến hắn cứng đờ.

Cổ tay áo bên trái vì thiếu niên đã gỡ nút nên lộ ra cổ tay trắng nõn, còn có một vết sẹo có vẻ vô cùng gai mắt.

Dù vết sẹo đã không còn rõ, nhưng vẫn có thể làm cho người khác nhìn ra khi đó cậu dùng con dao tàn nhẫn như thế nào, đau đớn ra sao.

Tim hắn thắt lại, rồi lập trức trỗi lên một cảm giác rất kì lạ, vì sao người này lại tùy tiện tự sát, cá tính như vậy sao lại tự sát?

Rốt cuộc là ai đã thương tổn cậu như thế?

Đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Tiếu Kỳ Thậm thấy bên cạnh có một cánh cửa, có chút do dự, đi tới gần cửa, mở cánh cửa phòng ra. Trong chốc lát, hắn không biết mình có nên đi vào hay không, bởi vì căn phòng được màn cửa dày che kín, không một tia nắng lọt vào, khiến nó trở nên vô cùng tối tăm.

Cũng chỉ là do dự một chút, Tiếu Kỳ Thậm đi vào căn phòng, kéo màn cửa ra, làm cho ánh mặt trời chiếu đầy căn phòng, nháy mắt toàn cảnh căn phòng đã nhập vào tầm mắt hắn.

Một cây đàn dương cầm xa xỉ, còn có một cây đàn ghi-ta điện tử, thậm chí còn có đàn tranh, vài loại nhạc khí khác cũng được bày trong phòng. Bên kia kê một cái bàn, sau cái bàn là một giá sách cũng không tính là lớn lắm, hắn đến gần xem xét, tất cả đều là sách về kinh tế cùng một ít về nghệ thuật.

Kinh tế và nghệ thuật, hai loại này đặt trong cùng một chỗ khiến người khác có cảm giác có phầm không ổn. Tiếu Kỳ Thậm rút ra một quyển sách, ngẫu nhiên lại là một quyển sao chép về tranh truyền thống. Hắn đặt tay lên cằm, không ngờ Đan Á Đồng lại thích loại sách này, hoàn toàn không thể tin được cậu mới 19 tuổi, người đã 26 như hắn cũng không có hứng thú với loại sách này, vì sao người mới 19 tuổi như cậu lại thích nó chứ?

Rút thêm một quyển sách khác, là sách có liên quan tới phương diện diễn dịch, trên bề mặt còn có một vài chú giải, xem ra chủ nhân đã xem qua quyển sách này.

Đặt sách lại chỗ cũ, rồi rút ra một quyển sách khác, là một quyển liên quan tới kinh tế học, vừa mở sách ra, liền thấy một phong thư kẹp trong sách rơi ra mặt đất, ở trên góc phong thư còn có một vết bẩn màu đỏ sậm.

Thấy vết bẩn đỏ sậm, trong lòng Tiếu Kỳ Thậm sinh ra cảm giác hoảng loạn. Hắn cúi người nhặt phong thư lên, thấy dòng chữ trên phong bì “Đan Đồng tuyệt bút”, tim hắn lạnh buốt.

Đan Đồng, là tên của Đan Á Đồng khi chưa debut, liên tưởng tới vết sẹo trên cổ tay Đan Á Đồng, ngón tay Tiếu Kỳ Thậm run rẩy lấy lá thư ở bên trong ra.

Trên giấy viết thư cũng có cảm giác bị dính máu, Tiếu Kỳ Thậm đọc nội dung trong thư, nhắm mắt lại, gấp lại lá thư, bỏ nó trở vô phong thư, kẹp phong thư trở lại vào trong sách rồi đặt sách về chỗ cũ. Hắn vô lực ngồi lên cái ghế xoay cạnh bàn, trong lá thư này ngập tràn sự tuyệt vọng của một cậu bé với với tương lai, với tình yêu. Vì bị đồng đội bắt nạt, bị người yêu vứt bỏ, mà sau đó tự sát. Người đã viết ra lá thư này và Đan Á Đồng trong mắt hắn thật quá khác biệt, chẳng lẽ sau khi thoát chết, lại có thể làm con người ta bừng tỉnh hoàn toàn? Cho nên mới nhìn thấu cái gọi là sống chết, tình yêu sao?

Điện thoại vang lên, thấy cái tên trên màn hình điện thoại, hắn nhấn phím nghe “Alo, anh à?”

“Chú nói hôm nay đi thử phục trang mà?” Giọng nói bên kia rất bình tĩnh.

“Ồ, em có nói sao?” Tiếu Kỳ Thậm dựa vào ghế xoay “Đêm qua uống rượu hơi nhiều, chắc nói lung tung rồi.”

“Phải không?” Giọng của Đường Nguyễn Khanh có chút dừng lại “Đan Á Đồng đang ở cùng chỗ với chú à?”

“Cậu ấy uống rượu, giờ ngủ rồi.” Bây giờ Tiếu Kỳ Thậm cũng không có tâm trạng giỡn cùng Đường Nguyễn Khanh. Hắn đứng dậy lấy ra cuốn sách về cách diễn dịch, mở ra nói “Anh có chuyện gì không?”



“Cậu ta sao lại uống rượu?

“À…” Lật ra một tờ, trên bề mặt có chút ghi chép do chủ nhân lưu lại “Tâm trạng Vũ Hân không tốt, cậu ấy và Vũ Hân uống rượu với nhau, nên say rồi.” Đột nhiên, hắn chớp mắt một cái “À anh, anh thích Cảnh An Tước phải không?”

Hắn cho rằng đối phương sẽ trực tiếp tắt điện thoại, nhưng thật không ngờ đối phương chỉ trầm mặc trong chốc lát “Chú muốn hỏi gì?”

“Không có gì, thuận miệng hỏi thế thôi.” Tiếu Kỳ Thậm gấp lại quyển sách trên tay.”Tự dưng nhớ ra nên muốn biết anh ta à người như thế nào thôi.”

“Tử Mặc, tôi không biết từ hồi nào mà chú lại có hứng thú với chuyện này đấy.” Giọng nói của Đường Nguyễn Khanh rất bình thản “Thời anh ta nổi tiếng là lúc chú còn đang du học bên Anh, mà cho dù chú có về nước thì cũng chỉ lo đi đua xe, mà anh ta thì…lúc chết, chú còn ở nước ngoài, như vậy một người cùng với chú không có quan hệ gì, chú biết hay không biết thì có ý nghĩa gì chứ?”

Đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, Tiếu Kỳ Thậm cười khẽ “Được rồi, em không hỏi, không hỏi, em còn phải đi chăm cho Á Đồng bé nhỏ yêu dấu của em đây.”

Nghe thấy tiếng tút tút trong di động truyền ra, Tiếu Kỳ Thậm gập nắp điện thoại lại, nhìn cuốn sách trên bàn, đứng dậy đem sách trả về chỗ cũ.

Nhắm mắt lại, Đường Nguyễn Khanh cúp điện thoại, thất thần dựa vào thành ghế.

Tiếng gõ cửa vang lên, y ngồi dậy “Vào đi.”

“Tổng giám đốc.” Tạ Huân vào cửa, dường như không nhận ra nụ cười mệt mỏi của người kia “Chuyện của Hàn Tinh, giờ chúng ta phải ra tay trước thôi.”

Đường Nguyễn Khanh gật đầu, nghĩ nghĩ “Tôi muốn làm cho dư luận hủy hoại Cố Sâm.”

Tạ Huân có chút khó xử nói “Nhưng giờ gã đó đang là gà đẻ trứng vàng của công ty giải trí Taylor, khả năng…” Hắn dừng một chút “Bây giờ công ty chúng ta đang chuẩn bị cho tour lưu diễn của Kỳ Thậm, với lại còn tiệc ngày giỗ của Cảnh Thiên vương, nếu chúng ta cũng nhúng tay vào chuyện của Hàn Tinh, e sẽ ảnh hưởng phần nào tới hai sự kiện trên, nhất là Cảnh Thiên vương…”

“Tôi biết rồi, lấy ngày giỗ làm trọng tâm.” Đường Nguyễn Khanh thấy dáng vẻ Tạ Huân muốn nói lại thôi “Còn có chuyện gì?”

Tạ Huân nghĩ nghĩ “Tôi là muốn nói đến chuyện của Đan Á Đồng.”

“Sao thế…” Đường Nguyễn Khanh chỉ chỉ một bên sofa “Anh ngồi xuống rồi nói đi.”

Tạ Huân cũng không từ chối, ngồi xuống cẩn thận chọn lựa từ ngữ “Tôi nghe nói khi Đan Á Đồng ở Phi Ngu rất tệ, hơn nữa lúc quay MV cho album cũng thường xuyên phải NG, còn nữa, quả thật cậu ta đã từng có chuyện hát nhép.”

Nụ cười trên mặt Đường Nguyễn Khanh tắt dần “Anh muốn nói là…Đan Á Đồng đã giấu tài?” Nói như thế, ngay cả bản thân y cũng cảm thấy buồn cười. Việc một ca sĩ che giấu tài năng chẳng khác nào sĩ tử đi thi đại học cố tình làm sai đề, chuyện này căn bản không có khả năng.

Đương nhiên Tạ Huân cũng hiểu được boss nhà mình nói đại thế thôi, tự động loại bỏ những lời này “Hơn nữa cuộc sống của cậu ta lúc này so với trước cũng khác rất nhiều, vừa rồi tôi nghe nói vài ngày trước cậu ta có gọi điện thoại đến công ty dọn nhà đem đồ đạc gì đó bỏ đi, sau đó đặt hàng một cây dương cầm. Nhưng theo tôi được biết thì Đan Á Đồng không biết chơi đàn dương cầm.”

Đốt một điếu thuốc, rít một hơi, Đường Nguyễn Khanh khẽ nhíu mày “Cho nên?”

“Cho nên…” Tạ Huân nhún vai “Con người Đan Á Đồng này quả thật rất thú vị.”

“Anh nói nhiều như vậy, là chỉ muốn nói cậu ta rất thú vị?” Đường Nguyễn Khanh dụi tắt điếu thuốc mới châm, đứng dậy “Tạ Huân, tôi thấy anh có lẽ rảnh quá rồi thì phải, đã vậy, toàn bộ chuyện của Hàn Tinh giao cho anh phụ trách.”



Tạ Huân sờ sờ cái mũi, xem ra tâm tình ông chủ lúc này thật không tốt, hắn đứng dậy bước đi, đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng đó “Chẳng lẽ… Anh không nghĩ rằng Đan Á Đồng bước vào Thiên Quan rất giống anh ấy à?” Nói xong, cũng không nhìn xem phản ứng của người kia là gì, cứ vậy mà đóng cửa lại.

Giống người đó sao? Nhìn cửa sổ kính thật to đằng sau, Đường Nguyễn Khanh cười nhạo, không ai có thể vượt qua người ấy, ai cũng đều kém hơn!

Đan Á Đồng…

Y nheo mắt, đốt một điếu thuốc khác, đây chẳng qua chỉ là một vụ tình cờ tốt đẹp mà thôi, dù bản thân y nhiều lần không nhịn được muốn đến gần cậu bé ấy, nhưng cậu ta vẫn không phải là người kia.

Pháo hoa tháng 3, nắng xuân vừa đến, chỉ mới có chút ấm áp, nhìn chung trời vẫn còn se se lạnh, Tạ Huân mí mắt khẽ rủ xuống, cho dù là mùa xuân, cũng sẽ có lúc rét lạnh.

Khi Lâm Vũ Hân tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ đã là đêm đen, cô ngồi đậy, xoa xoa cái đầu còn ẩn ẩn đau, đi xuống giường, kéo cửa ra liền nghe được tiếng nói chuyện truyền ra từ nhà bếp.

“Tiếu ca, miếng khoai tây này hình như… dày quá.” Bạn đàn em khách khí uyển chuyển nói “Hay là anh ra phòng khách nghỉ một chút đi, lát là xong liền à.”

“Khụ, tại hồi chiều cậu uống rượu, tôi là lo lắng cậu không cẩn thận cắt phải tay thôi.” Đồng chí Thiên vương ngượng ngùng giải thích “Tôi giúp cậu rửa rau được mà.”

Sau đó liền truyền ra tiếng gì đó rơi trên mặt đất, Lâm Vũ Hân khóe miệng kéo ra, ra khỏi phòng, khoanh tay trước ngực ngắm Tiếu Thiên vương vẻ mặt mờ mịt nhìn mấy quả dưa chuột trên mặt đất, mà cậu em họ Đan thì có vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tiếu Thiên vương.

“Chị nói này, Tiếu Đại Thiên vương, cậu chuẩn bị phá hủy phòng bếp nhà Á Đồng à?” Lâm Vũ Hân giễu cợt nói. “Người như cậu mà nhúng tay vào giúp việc, thật là khiến người khác nhận không nổi mà.” Nói xong, khinh bỉ nhìn mấy trái dưa chuột nằm thẳng đơ trên mặt đất.

Tiếu Kỳ Thậm chỉ mỉa mai lại “So ra với người tự xưng là ngàn chén không say, nhưng thật ra là một người đàn bà mới có mấy ly đã lăn quay rồi thì còn tốt chán.”

Đan Á Đồng lặng lẽ nhìn nhị vị Thiên Vương Thiên Hậu đang cãi nhau ngay cửa nhà bếp của mình, không mặn không nhạt mở miệng nói “Nếu tinh thần hai người tốt vậy, thì nơi này của em có hai gói mì ăn liền đấy.”

Tiếu Thiên vương lập tức câm miệng, Lâm Vũ Hân cười đến xán lạn, như vậy Á Đồng mới là Á Đồng, quả nhiên rất có khí thế của nữ vương.

“Rầm!” Cánh cửa phòng bếp bị đóng lại, Tiếu Thiên vương đồng thời bị đàn em khinh bỉ phải đến ngồi trở lại sofa ở phòng khách, Tiếu Kỳ Thậm cười tủm tỉm nói “Cuối cùng cũng có thể ăn cơm trưa do Á Đồng tự nấu… Không đúng, bữa tối chứ.”

Lâm Vũ Hân liếc xéo hắn liếc “Chúc mừng nha.” Tiếc là chẳng có mấy thật lòng chúc mừng.

Tiếu Kỳ Thậm tâm tình rất tốt, cũng không so đo với cô nàng làm gì “Cám ơn.”

“Hy vọng…Cậu có thể thành công.” Lâm Vũ Hân đứng dậy “Tôi đi tắm, cậu cứ từ từ chờ cơm làm xong đi.”

Tiếu Kỳ Thậm nghiêng đầu nhìn bóng lưng của cô, mỉm cười, không nói gì.

Mặc kệ tương lai ra sao, đêm nay hắn phải ăn cơm do Á Đồng nấu, như vậy cũng coi như là thành công được bước nhỏ.

Á Đồng biết làm bữa tối, thật sự là thập phần đáng yêu mà.

Đương nhiên, khi con người ta đang yêu thì luôn tự động cắt bỏ một vài việc không tốt, ví như ánh mắt khinh bỉ của bạn Đồng, hay ví như dưa chuột bị hắn làm rớt xuống nền nhà.