Chương 12

"Làm sao giờ, cậu đang chảy máu kìa!" Đường Văn Bác mặc dù cận rất nặng, bất quá máu chảy rõ ràng thế kia anh vẫn nhìn thấy được, vì để nhìn rõ hơn, anh nắm tay Thần Dật kê sát mặt mình.

"Nè!" Thần Dật nhanh chóng thu tay về "Không có gì đâu, vết thương nhỏ thôi mà."

"Tôi băng vết thương cho cậu." Đường Văn Bác cúi đầu, từ trong cặp lấy miếng băng keo cá nhân, vừa cầm tay Thần Dật, cậu liền giựt tay ra.

"Không cần! Đi theo mau lên!" Thần Dật vừa đi vừa nói.

"Ừa." Đường Văn Bác có chút chật vật đi theo sau, Thần Dật quay đầu lại liếc nhìn anh, tầm mắt dừng lại ở khuôn mặt Đường Văn Bác, sau đó xoay người nắm tay anh kéo vào thang máy.

"Tôi giúp cậu dán." Đường Văn Bác đem băng keo cá nhân xé ra, đối với Thần Dật nói "Nhanh lên, ngoan, trẻ con không nên tùy hứng."

"Tui không phải trẻ con!" Thần Dật không tình nguyên đưa tay ra, nhìn Đường Văn Bác híp mắt dán vết thương, nói "Mắt kiếng đâu rồi?"

"Nãy rớt rồi." Đường Văn Bác chuyên tâm dán miếng băng cho Thần Dật, đột nhiên cảm giác được tóc mình bị ai xoa, nghi ngờ ngẩng đầu, thì nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Thần Dật.

"Sao đó?" Anh nghi ngờ hỏi.

"Không có gì." Thần Dật cười ngó sang chỗ khác.

Cảm thấy... Thần Dật cười vô cùng kỳ quái, hay là năng lực lý giải của anh quá kém? Không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc Đường Văn Bác đầu đầy nghi vấn thì cửa thang máy mở ra, anh vội đi theo.

————————————-

Ngoại trừ bảo vệ đứng canh ở ngoài, Thần Dật cùng một nhóm khoảng 10 người chậm rãi lên tầng gác, nhân viên làm việc rất nhanh liền cùng Thần Dật vào phòng trang điểm, tất cả mọi người đều bận rộn, trừ Đường Văn Bác.

Phòng hóa trang của Thần Dật là phòng đơn, trừ các nhân viên đang làm việc ra, những người khác đều đi ra ngoài, Đường Văn Bác đi theo trợ lý của Thần Dật đi vào, lúc đi qua cửa, nhân viên canh giữ phía ngoài đặc biệt kỳ quái nhìn anh một cái, dù sao Đường Văn Bác nhìn thế nào cũng không giống là một trợ lý hay nhân viên làm việc, vẻ mặt ôn văn nho nhã, giống bác sĩ tới để mở tọa đàm vậy.

Đi vào phòng trang điểm, tìm một chỗ ngoan ngoãn ngồi xuống, tuy nói Thần Dật mang theo anh là vì có thể tranh thủ thời gian học, nhưng mà giờ Thần Dật lại không có thời gian, phía sau Thần Dật là 2, 3 nhân viên chịu trách nhiệm trang điểm, có mấy trợ lý kế bên bàn chuyện công việc.

Đường Văn Bác chỉ có thể ngồi yên một chỗ, sau đó cúi đầu chuyên tâm soạn bài.

"Ê!" Đường Văn Bác đang suy nghĩ làm thế nào để cho Thần Dật nói tiếng Anh nhanh hơn, đỉnh đầu đột nhiên truyền đến thanh âm của Thần Dật.

"Giờ tui phải đi ra ngoài quay tiết mục, chú ngồi yên ở chỗ này là được rồi, đừng chạy loạn, không nói chuyện với người lạ, hiểu chưa?" Trên người là bộ đồ diễn hoa lệ, bao lấy thân thể trẻ tuổi và mị lực phong phú của Thần Dật, khoảng cách gần như vậy, khiến Đường Văn Bác cảm giác kỳ quái.

Ngực trái... có chút đau, kỳ lạ quá!

"Tui biết là tui đẹp trai, ông chú ý một chút, nhìn chằm chằm vậy tui không thoải mái!" Đại khái là vì Đường Văn Bác không có kiếng, đôi mắt sáng ngời thường ngày bị cặp kính che đi được đèn chiếu vào, bị đôi mắt to này nhìn, Thần Dật cảm thấy hơi nóng...

"Ờ... Ừ!" Đường Văn Bác vội vàng dùng sức gật đầu, cái bộ dáng nghiêm túc kia khiến Thần Dật không nhịn được bật cười, sau đó bất mãn, bỉu môi "Đồ ngốc! Gật đầu mạnh như vậy, lỡ nó văng ra luôn rồi sao?"

"Chắc không đâu." Đường Văn Bác vẫn bộ dáng nghiêm túc nói với Thần Dật.

Thần Dật không nhịn được khóe miệng co giật, định nói thêm cái gì nữa với Đường Văn Bác, đã bị nhân viên thúc giục ra hát.

"Đi thôi!" Nhìn Đường Văn Bác một cái, Thần Dật cùng một đám trợ lý chậm rãi ra khỏi phòng trang điểm.

Ban nãy trong phòng còn chật ních người, nhưng giờ chỉ còn một mình Đường Văn Bác.

Ở trong phòng trang điểm ngồi một lát, anh có chút nhàm chán đứng dậy mở hộp phấn ra xem một chút, rồi lại đem son ra nghiên cứu một trận, cuối cùng... đứng ngồi không yên.

"A Dật đang quay cái gì vậy nhỉ?" Sự hiếu kỳ càng ngày càng lớn, anh đi tới cửa phòng trang điểm, định mở cửa nhưng lại nhớ tới lời của Thần Dật.

Đi... hay không đi đây?

Thở dài, Đường Văn Bác vẫn là mở cửa, ló cái đầu ra, chỉ cần chân không bước ra ngoài là được rồi. Đầu có ló ra vẫn không tính là rời đi.

Anh vươn đầu ra ngó trái ngó phải, thân thể càng ngày càng nghiêng, anh nghe đâu đó phát ra tiếng nhạc, thật muốn xem một chút.

Cho nên "Tháp Pisa" version Đường Văn Bác cuối cùng cũng bị lực hút trái đất đánh bại, vì quá nghiêng mà "rầm" một cái, ngã trên mặt đất.

"Đau quá..." Anh không khỏi đau, cau mày ngồi dưới đất xoa xoa đầu gối của mình, lại nghe được tràng cười bên cạnh.

"Hahahahahaha..." Đường Văn Bác quay đầu lại, không biết từ lúc nào đã có người đứng phía sau hắn.

Cái đầu tiên đập vào mắt anh là hai chân mặc quần bò thon dài, Đường Văn Bác ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy một... cô gái đang che miệng nhưng vẫn cười ra tiếng.

"Chào cô." Đường Văn Bác bò dậy, té trước mặt người khác mất mặt quá.

Người kia nghe Đường Văn Bác xưng hô hơi sửng sốt một chút, sau đó liếc nhìn mắt của người đàn ông này một hồi, giống như xác định rằng con người trước mắt y có phải cố ý hay không?

Nhưng xác định được Đường Văn Bác không có ý xấu, trên mặt người kia lại tươi cười.

"Chú ơi, chú có thấy con gái ngực phẳng bao giờ chưa?" Một chàng trai tuấn mỹ tóc dài vỗ vỗ l*иg ngực bằng phẳng của mình.

"Á—" Đường Văn Bác sửng sốt, mắt mở thật to, mất đi mắt kiếng, anh chỉ thấy người kia tóc dài thôi, cho nên cứ tưởng là con gái, ý thức được mình sai rồi, Đường Văn Bác vội vàng nói xin lỗi "Xin lỗi, tôi bị cận nặng nên nhìn không rõ."

Chàng trai tóc dài ôm hai tay dựa vào bên cạnh, tỏ ra hứng thú nhìn Đường Văn Bác "Chú ơi, chú là nhân viên của đài truyền hình hả?"

"Không phải." Đường Văn Bác lắc đầu nói "Tôi theo bạn tới đây."

"Bạn chú chưa về à?" Chàng trai hỏi.

Đường Văn Bác gật đầu... chắc là vậy.

Đúng rồi, Thần Dật không cho anh nói chuyện với người khác, nhưng anh lại —– thảm rồi, nếu để Thần Dật biết mình cùng người khác nói chuyện, nhất định Thần Dật sẽ tức giận.

"Cái kia......" Đường Văn Bác cảm thấy là nên trở về phòng trang điểm trước khi Thần Dật quay lại thì tốt hơn.

Chàng trai tóc dài thở dài, cắt ngang lời nói của Đường Văn Bác "Vậy nếu chúng ta đều ở một mình, tôi dẫn chú đi chơi! Đừng có ngại!"

"Hả?"

"Đi thôi, tôi muốn thử biến người qua đường thành minh tinh, cơ mà mấy tên kia toàn tìm phụ nữ, đàn ông thì tôi chưa có thử."

"Sao? Cậu dẫn tôi đi đâu? Không được, tôi không ra khỏi phòng trang điểm được."

"Dẫn chú đến phòng trang điểm!"

"Phòng trang điểm..." Đường Văn Bác bị chàng trai lôi chạy, chỉ kịp nhìn tới phòng trang điểm mà hồi nãy anh mới ở, lại nghĩ tới Thần Dật kêu anh đợi ở phòng trang điểm, cho nên... Vậy là phòng trang điểm nào? Anh có chút hôn mê, bị cậu trai kia kéo tới một phòng trang điểm khác.

Rất nhanh đã tới phòng hóa trang, lúc này Đường Văn Bác càng muốn ngất.

Cách bày biện của phòng này giống phòng hồi nãy như đúc, rốt cục anh ở phòng nào vậy trời?

Đường Văn Bác hoàn toàn lạc đường, bị chàng trai ấn ngồi xuống ghế.

"Chú ơi, chú đã có tuổi rồi sao không thay đổi cách ăn mặc vậy? Nhìn quần áo với giày chú xem, mua bao nhiêu năm rồi hả?" Chàng trai tóc dài nhìn Đường Văn Bác một lượt từ trên xuống "Như vậy mãi cũng không có người yêu đâu."

"Một đống tuổi..." Anh nghe thế lập tức tỉnh lại, lẩm bẩm phát ra một trận thanh âm thương cảm.

"... Chú à, sai trọng điểm rồi"

"Cậu là chuyên viên makeup à?" Đường Văn Bác ngồi trên ghế híp mắt, nhìn không rõ người kia loay hoay cái gì, hình như là dụng cụ gì đó.

Lúc trước anh có từng xem qua chương trình biến hình trên tivi, trang điểm, làm tóc, thay đổi trang phục, người kia giống như đi vào lò đúc đúc lại từ đầu. Lúc đó anh thấy rất vui, có lần còn muốn đi học nghề makeup, nhưng lại bị vợ cũ ngăn lại.

Nhớ lại thì cũng có chút nuối tiếc.

"Đúng vậy." Chàng trai tóc dài đi tới Đường Văn Bác, hí mắt cười nói "Chú à, tôi sẽ làm chú trở nên khác đi."

Làm minh tinh thì nhất định phải danh tiếng của mình. Thần Dật sau một tháng nghỉ ngơi thì phải tiếp tục biểu diễn, hôm nay chính là phải tham gia một tiết mục giải trí, cùng cậu tham gia còn có một minh tinh khác.

Người đó gọi là Khương Tiểu Viễn, cũng 20 tuổi mới debut, cùng đi chung con đường thực lực giống Thần Dật, chỉ có khác là Thần Dật trước giờ đều lạnh lùng, bướng bỉnh, còn Khương Tiểu Viễn lại mang bộ dáng học sinh ưu tú.

Thần Dật không thích Khương Tiểu Viễn, chẳng những bọn họ là đối thủ, mà còn là vì hình tượng của bọn họ rất tương phản.

Cái gì mà minh tinh gương mẫu, học sinh ưu tú chứ? Cũng chỉ là miếng da được đóng gói ra thôi, giống như sao nữ vậy, rõ ràng là dirty girl, nhưng hết lần này lần khác lại giả dạng làm một nữ sinh thanh thuần, Khương Tiểu Viễn là một người như vậy.

Ngoài mặt luôn mang theo nụ cười ngượng ngùng khả ái, nhưng bí mật của cậu ta thì... Thần Dật thấy nhiều, mà nghe kể cũng nhiều.

Cơ mà đây là giới giải trí, bọn họ chỉ cần cho người xem thích hình tượng là được rồi, fan thích thì sẽ nguyện ý bỏ tiền, mọi người nhà nhà đều vui vẻ, cần gì đem giấc mộng tốt đẹp kia phá đi chứ.

Kỳ thật... không phải mình cũng như vậy à?