Chương 13:

Rừng Lạc Thạch chính là một cánh rừng lớn.

Tần Tinh đi một lúc, liền thấy được hai mẫu nữ Ngọc Nương đang tìm đá trắng, cùng với một khối đá màu trắng mà hai người vừa mới nhặt lên.

Nhìn qua thì đá trắng chỉ là một hòn đá bình thường, chỉ khi đến gần mới có thể nhìn ra trên đó có một tầng ánh sáng nhàn nhạt, cũng phải nhìn kỹ mới có thể nhận ra.

Cô không biết rốt cuộc tảng đá này có tác dụng gì, nhưng dù sao thứ cô đổi đi cũng chỉ là một số mì ăn liền sắp hết hạn, cho dù không có tác dụng gì cũng không sao.

"Thần tiên đại nhân."

"Không cần như vậy," Tần Tinh thấy hai mẫu nữ lại muốn quỳ xuống, vội vàng xua tay, "Sau này cũng không cần khách khí, chỗ chúng ta không cần phải làm như vậy."

"Vâng, thần tiên đại nhân." Ngọc Nương kéo nữ nhi lại, mặc dù không có quỳ xuống, nhưng vẫn hơi hơi quỳ gối hành lễ.

Chỉ là hành động này, Tần Tinh không có ngăn lại, dù sao cô còn muốn dựa vào danh tiếng "Thần tiên" ở chỗ này chơi.

Sau khi gặp hai mẹ con Ngọc Nương, cô tiếp tục đi về phía trước, đi khoảng gần một giờ mới đi ra khỏi rừng cây, cánh rừng này giống như những người kia nói, tuy rằng cỏ cây tươi tốt, nhưng động vật không có sống, có thể thấy được trong rừng khẳng định cất giấu chút bí mật.

Nhưng mà cô cũng không nghĩ tới cánh rừng này lại lớn như vậy, vốn tưởng rằng đi mười mấy phút là hết, không nghĩ tới thế mà đi lâu như vậy.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn đồng hồ, vịn vào thân cây thở hổn hển, nghĩ thầm rằng khi trở về không cần cô đi bộ, nếu vẫn phải đi bộ trở về, cô đoán sau này sẽ không bao giờ ra khỏi cánh rừng nữa.

Lại đi về phía trước vài bước, cô thấy được một ngọn núi cao, đứng ở trên núi cao nhìn xuống, phía dưới vẫn là một rừng cây rậm rạp cùng với sông ngòi cùng thành trấn xa xa.

Thành trấn nhìn qua có chút cũ nát, mấy làn khói bếp bốc lên, nhìn qua không quá phồn hoa.

Cô lấy điện thoại di động ra, mở camera, điều chỉnh tỉ lệ ống kính đến mức lớn nhất, thông qua camera nhìn thành trấn xa xa, cuối cùng thấy được dân chúng đi lại mơ hồ ở trong thành trấn.

Lấy khoảng cách đi bộ bây giờ mà xem, từ nơi này đi đến bên kia, ít nhất cũng phải hơn nửa ngày mới có thể đến.

Dù sao cô cũng không đi, dù thế nào cũng sẽ không đi.

Tần Tinh tìm một tảng đá lớn gần đó, ngồi trên tảng đá thưởng thức phong cảnh xung quanh, nhưng vì người ở thưa thớt, phong cảnh xung quanh rất đẹp, khi gió nhẹ thổi qua, không khí cũng rất trong lành, hít thở không khí, trong cơ thể như thở ra không ít khí bẩn.

Cô cầm điện thoại chụp mấy tấm ảnh ở nơi xa, sau đó theo bản năng mở phần mềm xã hội muốn đăng lên, mở ra mới phát hiện, không có tín hiệu, chỉ có thể hậm hực nhét điện thoại vào trong túi.

Vừa đặt xuống, cô liền thấy một con sóc từ đằng xa nhảy tới.

Tần Tinh nhìn chằm chằm con sóc trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói rõ động vật nhỏ nơi này có thể sinh tồn, hẳn là sẽ có một ít rau dại có thể ăn.

Cô nhìn trái nhìn phải, tìm được một con đường nhỏ bị vẹt ra, đứng dậy đi về phía đường nhỏ.

Khí hậu của thế giới này cũng không khác khí hậu của cô bao nhiêu, hiện tại đoán chừng cũng là thời điểm xuân hạ giao nhau, giữa trưa thời tiết tương đối nóng, nhưng cũng may mặt trời trong rừng che phủ tương đối nhiều, một đường đi qua không phơi nắng quá nhiều, ngược lại cũng không tính là quá nóng.

Trong lúc rảnh rỗi, cô một đường hái lá cây, tính trở về làm tiêu bản.

Cây ở dị giới, nghe có vẻ rất thú vị.