Chương 11: Dưa Hấu

Hà Tứ Hải nghĩ thầm.

Nhìn bên trái, nhìn bên phải, giống như cũng không có chỗ nào đặc thù, đặc biệt bình thường.

Hà Tứ Hải ngày thường cũng xem khá nhiều tiểu thuyết trên internet, đối với các loại hệ thống hay bí kíp truyền thừa kinh khủng thì cũng có chút hiểu biết.

Nói như thế, cái notebook này cũng coi như là bí kíp truyền thừa sao

Nhưng mà sao lại có chút vô dụng thế?

Bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến, chính mình có thể nhìn đến quỷ, có phải cũng bởi vì nguyên nhân này hay không?

Đại khái bởi vì quá nóng, Đào Tử nhẹ nhàng trở mình, bàn tay nhỏ cũng buông quần áo hắn ra.

Vì thế Hà Tứ Hải nhẹ nhàng xuống giường, đi vào phòng khách, đem notebook ném tới trên bàn.

Lại trở lại mép giường, trong lòng nghĩ tới notebook.

Notebook lập tức xuất hiện ở trong tay của hắn.

Đây chắc là truyền thừa yếu nhất trên thế giới à?

Chỉ có tác dụng di chuyển truyền tống thì làm được cái gì chứ?

Hà Tứ Hải thử đem một cái ly đặt ở trên nó.

Sau đó notebook thật ra trực tiếp truyền tống đến trên tay hắn, cái ly ổn định vững chắc tại chỗ như cũ.

Sau đó lại kẹp một ít đồ vật bên trong notebook, lần này là cùng nhau truyền tới trên tay hắn.

Chính là notebook này hơi mỏng, vậy thì có thể kẹp được đồ vật gì chứ?

Lại nói, cho dù truyền tống, vậy thì có thể làm gì?

Mang đi làm ảo thuật sao?

Hà Tứ Hải nghĩ đến đau cả đầu.

Mơ mơ màng màng một lúc thì chính mình cũng ngủ rồi.

Trong lúc ngủ mơ, Hà Tứ Hải phảng phất nghe thấy tiếng “Thịch thịch thịch”.

Tiếng trống hùng hồn mà mênh mông, phảng phất xuyên thấu viễn cổ, từ quá khứ xa xưa truyền đến……

Sau đó hắn liền tỉnh.

Nhìn đến Đào Tử đang đứng lên, hai chân dẫm ván giường vang “Thùng thùng”.

“Ba ba.”

Nhìn đến Hà Tứ Hải tỉnh lại, Đào Tử trực tiếp nhào tới.

“Cẩn thận té ngã, sáng sớm, ngươi không ngủ tiếp, dạy sớm như vậy làm gì?”

Hà Tứ Hải duỗi tay ôm nàng, phòng ngừa té ngã.

Nhìn thoáng qua di động, cũng liền ở hơn 6 giờ một chút.

“Hì hì, ta rời giường nấu cơm nha, đợi lát nữa bà nội rời giường là có cơm ăn.”

Đào Tử khờ dại nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy trầm mặc.



Sau đó vuốt ve nàng đầu hỏi:

“Mấy ngày nay, đều là ngươi nấu cơm sáng sao?”

“Ân, ta thường xuyên nấu cơm cơm đó.”

Đào Tử vui vẻ gật gật đầu, một bộ mau tới khen ta đi, có phải ta rất giỏi hay không.

Nhưng mà Hà Tứ Hải tình nguyện để nàng không cần ngoan ngoãn như thế.

“Buổi sáng, giữa trưa cùng buổi tối đều là ta nấu cơm đó, nấu cơm rất đơn giản, đem khoai lang đỏ rửa sạch sẽ, đặt ở trong nồi, dùng nước đổ vào ngập hết, sau đó châm lửa là được, ùng ục ùng ục, rất đơn giản.”

Đào Tử đắc ý.

Trách không được giữa trưa ngày hôm qua trở về, Hà Tứ Hải ăn khoai lang đỏ, đều là nửa sống nửa chín.

Hơn nữa Đào Tử và bà nội chẳng những ăn cơm trưa là khoai lang đỏ, bữa sáng cùng bữa tối cũng là khoai lang đỏ.

Hà Tứ Hải duỗi tay đem nàng ôm vào trong ngực.

Sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng nhỏ yếu của nàng.

“Ca ca ở nhà thì Đào Tử không cần làm, ca ca làm đồ ăn ngon cho ngươi, có được không?”

Hà Tứ Hải nhẹ giọng nói.

“Được được.”

Đào Tử vui vẻ lên tiếng.

Sinh hoạt vật vả cũng không có làm nàng mất đi hồn nhiên cùng ngây thơ.



"Ồ, đây là làm sao rồi, lợn con làm ra sao?"

Hà Tứ Hải nhìn cà rốt vương vãi tùm lum trên đất, cố ý hỏi.

"Hì hì, là ta lấy ăn đó."

Đào Tử khà khà cười khúc khích nói.

"Ăn ngon không?"

Hà Tứ Hải cũng không có trách cứ nàng, một cái hài tử bốn tuổi, ngươi còn muốn nàng làm gì đây?

"Ăn không ngon, ta thích ăn cà chua."

Đào Tử vui vẻ nói.

Trong mảnh ruộng này là một nửa trồng cà chua một nửa trồng cà rốt.

Điều này cũng thành căn cứ dự trữ đồ ăn vặt của Đào Tử.

Lúc thèm, đói bụng, nàng sẽ ở nơi này hái một ít, rút một ít.

Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống, nhìn thoáng những cây cà chua, một trái đỏ đều không có rồi, thậm chí cả quả xanh đều không có.

"Xin lỗi, đều do ta ăn hơi nhiều."

Đào Tử hơi ngượng ngùng mà nói.

"Không có chuyện gì đâu, vốn là cho Đào Tử ăn a."

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng sờ đầu nấm của Đào Tử.



Có ba ba thật tốt, không cần phải chơi một mình nữa, nàng thật là sung sướиɠ.

"Đào Tử, ngươi có muốn ăn dưa hấu hay không?"

Ánh mắt Hà Tứ Hải nhìn vào mảnh ruộng bên cạnh rồi hỏi.

Trong ruộng bên cạnh bên đủ loại dưa hấu lớn nhỏ, nhìn qua rất mê người.

Đào Tử theo bản năng mà gật gật đầu.

Sau đó tiếp theo nhớ tới cái gì, vội vàng nắm được cánh tay Hà Tứ Hải, sốt sắng nói:

"Không được, bé ngoan không thể trộm đồ của người khác đâu."

Mỗi lần tới trong ruộng, nàng đều đứng thật lâu ở trên bờ ruộng, rất muốn ăn dưa hấu lớn tại đây.

Nhưng là ba ba nói, bé ngoan không thể tùy tiện cầm đồ của người khác.

Dưa hấu lớn là của nhà nhị bá, không phải nhà Đào Tử, bởi thế Đào Tử không thể ăn.

"Đúng, không thể tùy tiện cầm đồ của người khác, nhưng mà chúng ta có thể đi tìm nhị bá mua một quả, có được không?"

"Được."

Lần này Đào Tử hài lòng rồi.

Sau đó thúc giục:

"Vậy chúng ta nhanh đi tìm nhị bá đi."

Nhị bá gọi Hà Mãn Thương, cũng không phải thân bá bá Đào Tử, chỉ là gọi như vậy mà thôi.

"Như vậy hiện tại liền tìm hắn đi."

Hà Tứ Hải đem nàng ôm lên.

"Ta đã đợi không kịp rồi, ta nghĩ nhị bá hiện tại nếu là đột nhiên ở trong ruộng thì tốt rồi."

Đào Tử tràn đầy hưng phấn nói.

Lúc này mới hẳn là dáng vẻ hài tử vốn có.

"Ha ha, nhìn ngươi gấp gáp kìa, nào có như thế. . ."

Hà Tứ Hải nhìn thấy nàng nôn nóng, cười nói ha ha.

Nhưng là lời còn chưa nói hết.

Liền nghe phía sau có người nói:

"Tứ Hải trở về rồi sao."

"Ây. . ."

Hà Tứ Hải quay đầu lại, phát hiện Hà Mãn Thương mang theo mũ rơm, cầm cái sọt đang từ bờ ruộng đi tới.

"Nhị bá."

Hà Tứ Hải đầy mặt ngạc nhiên, vội vàng gọi một tiếng.

"Đào Tử, đến, nhị bá mời ngươi ăn dưa hấu."

Hà Mãn Thương thả xuống cái sọt, lấy ra một quả dưa hấu, vẫy vẫy tay với Đào Tử.