Chương 15: . Hà Cầu

Nhìn người đến người đi.

Trong phòng là tiếng khóc hư tình giả ý.

Ngoài phòng thì có tiếng cười cười nói nói.

Tất cả đều để hắn có loại cảm giác không thật.

Mặc dù là nông thôn, nhưng hiện tại đã không có thổ táng.

Trên trấn cũng không có nơi hoả táng, bởi thế chỉ có thể đưa đến trong thành phố để hoả táng, sau đó đem tro cốt chôn đến trên mộ tổ.

Cũng may có một đội chuyên môn đưa ma, chỉ phải trả tiền, bọn họ đều sẽ an bài đến thỏa đáng, thậm chí hát khiêu vũ. . .

Hà Tứ Hải không thể làm những cái biểu diễn diễm tục kia.

Đương nhiên hắn cũng không có tiền.

Bà nội chỉ ở nhà ba ngày, sau đó bị đưa đến nơi hoả táng.

Đào Tử một tấc cũng không rời theo Hà Tứ Hải.

Ai tới ôm đều không cho.

Nàng bây giờ đã lờ mờ hiểu, đã biết tử vong là cái gì.

"Ba ba, ta có phải là sẽ không còn được gặp lại bà nội rồi hay không?"

Đào Tử ôm cái cổ Hà Tứ Hải, khổ sở hỏi.

"Bà nội nhớ ba ba cùng mụ mụ rồi, bởi vậy nên cũng muốn đi gặp bọn họ. Bà nội ở cùng với ngươi thời gian dài như vậy, nàng hiện tại cũng muốn đi gặp ba ba mụ mụ một chút."

"Ta cũng nhớ ba ba mụ mụ, ta cũng muốn đi cùng bọn họ."

Đào Tử nói.

"Vậy cũng không được, ngươi muốn đi gặp ba ba mụ mụ, vậy ca ca liền không ai ở cùng, ca ca liền rất đáng thương, rất thương tâm đó."

Đào Tử nghe vậy lập tức ôm chặt cái cổ Hà Tứ Hải.

"Vậy Đào Tử vĩnh viễn đi theo ca ca, ca ca đừng đau lòng."

"Cảm tạ."

"Cái gì?"

"Ta nói, Đào Tử là tiểu hài tử tốt nhất trên thế giới."

Đào Tử khó được lộ ra nụ cười lần đầu trong mấy ngày qua.

Chỗ trôn cất ở Hà gia thôn là trên một sườn núi cách đó không xa

Cái này cũng là mộ tổ Hà gia thôn.

Người Hà gia thôn trên căn bản đều là chung một cái tổ tông.

Mỗi nhà đều có một khối mồ thuộc về mình.

Tro cốt Bà nội đặt ở bên cạnh mồ gia gia.

Ở vị trí phía dưới bọn họ có hai phần mộ mới.

Đó là phu thê Hà Đào.

Ngươi đi cùng lên núi bây giờ đang liên túc rời đi, bọn họ vui cười trò chuyện, nghị luận buổi trưa ăn chút gì.

Cuối cùng chỉ còn ba người dư lại Hà Tứ Hải, Đào Tử còn có tứ gia gia.

Hà Tứ Hải dẫn theo một cái thuổng sắt.

Xẻng một ít đất mới chồng trên phần mộ cho gia gia cùng ba ba mụ mụ.



Đào Tử hiểu chuyện hỗ trợ nhổ cỏ dại trên mộ.

Tứ gia gia ngồi xổm ở trước mộ phần ông nội bà nội, vừa đốt tiền giấy, lau nước mắt, nói rất nhiều.

Cuối cùng lớn tiếng chào hỏi với Hà Tứ Hải cùng Đào Tử:

"Tứ Hải, Đào Tử, tới dập đầu cho ông nội bà nội, ba ba mụ mụ các ngươi."

Đặc biệt lớn tiếng.

Cái lớn tiếng này để che dấu bi thương của chính mình.

Bà nội tạ thế, ngoại trừ Hà Tứ Hải cùng Đào Tử thì tứ gia gia đại khái là người đau buồn vô cùng.

Cái gọi là trưởng tẩu như mẹ, cảm tình tứ gia gia đối với bà nội nói chung cũng là như thế.

Còn ngũ gia gia, không nói cũng được.

"Ông nội bà nội, ba ba mụ mụ, đợi tết ta sẽ trở lại thăm mọi người."

Tứ gia gia đứng ở bên cạnh, hít xâu một điếu thuốc lá, cuối cùng chỉ còn dư lại một đoạn đầu lọc, bị hắn ném lên mặt đất, dùng chân giẫm giẫm mấy lần.

Sau đó lớn tiếng chào hỏi:

"Đi thôi."

Một cái tay nhỏ nhét vào trong lòng bàn tay Hà Tứ Hải.

"Đi thôi."

Hà Tứ Hải xoay người đem Đào Tử bế lên, hướng về dưới núi đi đến.

Hai bên đường tràn đầy phần mộ.

Bỗng nhiên ánh mắt của hắn đi tới, phát hiện một ngôi mộ mới.

Có chút kỳ quái hỏi:

"Trong thôn gần đây còn có ai tạ thế nữa?"

Tứ gia gia ở trước nghe vậy quay đầu lại, theo ánh mắt liếc mắt nhìn tới mả mới.

Sau đó thở dài, quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, vừa nói:

" Tểu tử nhà Hà Đạt, chết đuối trong ao nước ở cửa thôn."

"Hà Cầu?"

"Đương nhiên, Hà Đạt không phải chỉ có một đứa bé là Hà Cầu sao?"



Hà Tứ Hải mở cửa căn phòng riêng bên cổng, đây là gian phòng của phu thê Hà Đào, từ khi bọn họ tạ thế, sau đó liền rất ít mở ra.

Trên thực tế bên trong có rất ít đồ vật.

Một cái bàn dài.

Một cái giường trống không có chiếu.

Một cái tủ quần áo đơn giản.

Một cái cũi nhỏ.

Có vẻ đặc biệt trống trải.

Trên bàn dài để di ảnh phu thê Hà Đào, Hà Tứ Hải để ảnh bà nội lên.

Đào Tử đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn chộm vào bên trong.

Gian phòng này vẫn khóa luôn lại, ngoại trừ ăn tết thì ca ca mới mở ra.

Cho nên nàng tự nhiên cũng không cái ấn tượng gì.



"Đừng đứng ở cửa, đi vào."

Hà Tứ Hải hướng Đào Tử vẫy vẫy tay.

"Ba ba."

Đào Tử nhút nhát đi vào.

"A, ngươi cũng tới lạy ba ba mụ mụ."

Hà Tứ Hải chỉ vào di ảnh nói.

Nhưng là sự chú ý của Đào Tử hoàn toàn không ở nơi này, mà là nhìn cái cũi nhỏ kia

"Đây là chỗ ngủ của Đào Tử khi còn bé."

Hà Tứ Hải lôi kéo nàng đi tới nói.

Cái cũi đã bị phủ một lớp bụi.

"Hừm, ta hiện tại không cần nữa, ta lớn rồi."

Đào Tử nói.

Nhưng là Hà Tứ Hải lại nghe ra giọng nói của nàng có thất lạc.

Cái cũi này có rất nhiều ký ức về ba ba mụ mụ.

"Đi, cùng giúp ca ca nào, đem cái cũi dọn dẹp sạch sẽ."

Hà Tứ Hải động thủ đem cái cũi chuyển ra ngoài.

Hắn chuẩn bị trước khi đi, đem trong nhà quét dọn vệ sinh thật tốt.

Cái cũi được quét dọn sạch sẽ, Hà Tứ Hải đem nó đặt ở dưới bóng cây trước cửa.

Đào Tử đem con gà nhỏ của mình đặt vào trong cũi.

Hà Tứ Hải cũng không quản nàng.

Tự mình sắp xếp đồ đạc trong nhà.

Đặc biệt là gian phòng bà nội, rất nhiều thứ đã đốt theo bà.

Nhưng căn phòng đã bị bày ra bừa bộn.

Bà nội không có món đồ gì lưu lại, đáng giá tiền nhất chính là một đôi Long Phượng Trạc.

Một đôi Long Phượng Trạc này, là đồ cưới của bà nội.

Có người nói lúc bà nội còn trẻ, cũng là đại tiểu thư nhà có tiền.

Về phần tại sao cuối cùng gả cho chân đất như gia gia Hà Tứ Hải, trong đó có rất nhiều câu chuyện.

Nhưng mà vào sự tình niên đại đó thì không thể bình thường hơn được rồi.

Ngày hôm đó ngũ gia gia còn vô tình hay cố ý hỏi việc này, trực tiếp bị Hà Tứ Hải cự tuyệt, sau này muốn để cho Đào Tử, ai cũng không thể cầm đi.

Hà Tứ Hải cẩn thận đem chúng nó giấu kỹ.

Chờ thu thập xong, mới vừa khỏi cửa, liền thấy Đào Tử lắc cái cũi, Hà Cầu ngồi xổm ở bên cạnh nhìn nàng.

Hà Tứ Hải hoàn toàn biến sắc.

Từ hôm qua nghe nói quỷ quấn người thì đều không phải chuyện tốt đẹp gì.

Có phải là thật hay không thì Hà Tứ Hải không biết.

Nhưng hắn không muốn Đào Tử bởi vậy mà chịu đến bất cứ thương tổn gì.

Trực tiếp một bước nhanh xông lên, một cái bóp lấy cái cổ Hà Cầu, đem hắn xách lên.