Chương 7: . Sinh Hoạt 1

Đào Tử cũng không lại tiếp tục chơi “gà nhỏ”.

Mà là ôm nó, rúc ở trong lòng ngực ca ca.

Hơn hai tháng không gặp, nàng rất nhớ “Ba ba”.

Đặc biệt đặc biệt nhớ.

Hà Tứ Hải vừa dùng tay giúp Đào Tử buộc tóc, vừa cùng bà nội nói chuyện.

Gió nhẹ khẽ thổi qua ngọn cây, vài chiếc lá khẽ rụng, lắc lư bay xuống xuống dưới.

Ánh mặt trời trước cửa cũng theo gió nhẹ lay động.

Vài ngọc tóc của Đào Tử cũng theo gió bay lên

Hà Tứ Hải duỗi tay nhẹ nhàng giúp nàng ấn xuống, không biết vì cái gì, tại một giây này, mọi mỏi mệt, áp lực sinh hoạt, hắn ở bên ngoài gặp phải, phảng phất biến mất vô tung vô ảnh.

Thân thể cảm thấy thật nhẹ nhàng.

Hắn bỗng nhiên không muốn đi ra ngoài làm công, muốn ở nhà chăm sóc Đào Tử cùng bà nội.

Nhưng đây chỉ là ngẫm lại thôi.

Không ra ngoài kiếm tiền sao được, mượn tiền chữa bệnh cho bà nội còn chưa trả.

Hắn còn muốn vì Đào Tử làm thật nhiều tiền, để cho Đào Tử một cuộc sống thật tốt.

Sinh hoạt luôn là tràn ngập bất đắc dĩ và khó khăn.



Hà Tứ Hải tìm kiếm mọi chỗ trong nhà một lần.

Đào Tử ôm gà con vẻ mặt tò mò mà đi theo hắn phía sau.

Có chút không hiểu được ca ca đang làm gì.

Thực tế là Hà Tứ Hải chưa từ bỏ ý định, muốn tìm xem phu thê Hà Đào có khả năng sẽ ở trong nhà hay không.

Đáng tiếc làm hắn thất vọng rồi, trong nhà cái gì cũng không có.

“Thật là, các ngươi liền yên tâm để Đào Tử như vậy?”

Hà Tứ Hải nhỏ giọng nói thầm nói.

Ở trong ý nghĩ của hắn, nếu bọn họ không bỏ xuống được Đào Tử, nhất định sẽ ở nhân gian bồi hồi, vậy hắn liền có cơ hội tái kiến bọn họ.

“Ba ba, trong nhà hơi bẩn đúng hay không? Ta…… Ta sức lực không đủ mà.”

Bỗng nhiên Đào Tử ở phía sau hắn, tràn đầy áy náy.

“Cái gì?”

Hà Tứ Hải nhất thời không phản ứng.

Đào Tử vì thế mà lặp lại một lần.

Hà Tứ Hải nghe vậy, trong lòng đã hiểu ra, nàng mới 4 tuổi, đã phải tự lo cho cuộc sống hàng ngày rồi.

“Rất tốt, không sao cả, chờ ngày mai chúng ta cùng nhau dọn dẹp một chút, có được không?”

“Được.”

Đào Tử thấy ca ca không có trách cứ nàng, lập tức lộ ra vui vẻ tươi cười.



“Buổi tối ngươi muốn ăn cái gì? Ca ca làm cho ngươi.”

Hà Tứ Hải sờ sờ nàng đầu nhỏ hỏi.

“Ta muốn ăn thịt thịt.”

Đào Tử lập tức vui vẻ hô lên.

Tiểu hài tử hay khóc cũng dễ cười.

Lại vui vui vẻ vẻ.

“Đi, ca ca mang ngươi đi mua đồ ăn.”

Hiện tại đi chợ mua thịt thì khẳng định đã muộn, nhưng là trong thôn có một nhà bán đồ ăn sẵn, mua chút đồ ăn sẵn về là được.

Đào Tử nghe vậy lập tức nuốt nước miếng.

Nàng đã thật lâu cũng chưa ăn thịt thịt rồi.

“Bà nội, ta mang Đào Tử đi ra ngoài một chuyến.”

Hà Tứ Hải đem nàng bế lên, đi vào phòng hô một tiếng.

Nhà Hà Tứ Hải xây theo kiểu nhà ngói ba gian, cũng vọi là khang trang.

Trái phải là phòng ngủ, ở giữa là phòng khách, phòng khách có cái cửa bên hông, mặt sau là sân cùng phòng bếp.

Trừ cái này ra, bên phải cổng nhà còn có một căn phòng riêng biệt, đó là nơi cha mẹ Hà Tứ Hải ở lúc sinh thời.

“Tốt.”

Thanh âm Bà nội mỏng manh vang lên ở trong phòng.

Bà bây giờ cũng không còn khỏe mạnh, nói chuyện cùng Hà Tứ Hải khá lâu, nên bây giờ nằm trên giường nghỉ ngơi.

Hà Tứ Hải đi ra khỏi cổng, ôm Đào Tử đi vào trong thông.

Đào Tử giãy giụa muốn từ trên người hắn muốn xuống dưới.

“Làm sao vậy?”

Hà Tứ Hải có chút kinh ngạc.

“Ca ca ôm ta, sẽ rất mệt.”

Đào Tử hiểu chuyện địa đạo.

“Không sao cả, ca ca thích ôm Đào Tử.”

Đào Tử càng là hiểu chuyện, càng làm hắn đau lòng thêm.

“Bà ba.”

“Nhị bá bá.”

“Đại gia gia.”

……

Đào Tử miệng thực ngọt, dọc theo đường đi nhìn đến người nào, đều chủ động cùng người đó chào hỏi.

“Đào Tử, ca ca đã trở lại, vui vẻ không?”



“Ân, rất vui vẻ.”

“Tứ Hải, không phải ta nói ngươi tệ, mà Đào Tử vẫn là quá nhỏ, ngươi như thế nào lại có thể yên tâm để nàng một mình trong nhà, thân thể bà nội ngươi lại không tốt……”

“Tứ Hải, lần này trở về còn đi ra ngoài không?”

“……”

Người trong Hà gia thôn, cũng đều là anh em liên quan đến mấy thế hệ với nhau, gần như mọi nhà đều là quan hệ thân thích.

Cho nên tự nhiên quan hệ cũng rất quen thuộc.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải cùng Đào Tử, mọi người đều dừng lại trò chuyện đôi câu.

“Nhị thúc, còn đồ ăn không?”

Hà Tứ Hải ôm Đào Tử, đi vào nhà của Hà Thuyền ở phía tây thôn.

Một cổ mùi hương xông vào mũi, Đào Tử trộm nuốt nước miếng vài cái, sau đó khuôn mặt nhỏ lén lút đỏ lên.

Nhà Hà Thuyền rất lớn, cũng rất rộng.

Trước cửa sân tất cả đều là nền xi-măng, phía trên còn có bạt để che mưa.

Bên dưới thì bày mấy bàn màn chược, ngày thường người trong thôn thích tới nơi này chơi mạt chược.

Nếu tính bối phận của Hà Thuyền, xem như là ông chú của Hà Tứ Hải, nhưng mà tuổi so với Hà Đào còn nhỏ hơn một tuổi.

Bởi vì trong nhà đứng hàng lão nhị, cho nên Hà Tứ Hải xưng hô hắn là nhị thúc cũng không sao cả.

Bởi vị hiện tại cũng qua nhiều đời nên không quan trọng bối phận, đều là xem tuổi kêu người.

Hà Thuyền tuy rằng không ra ngoài làm công, nhưng cũng biết buôn bán.

Chẳng những bán đồ ăn, còn mở một gian hàng nhỏ, bán mấy đồ dùng sinh hoạt ngày thường, đương nhiên cũng có bán đồ ăn vặt tiểu hài tử thích ăn nhất.

Hắn cũng là đối tượng mà khi Hà Tứ Hải còn nhỏ nhất hâm mộ.

Hắn hy vọng chính mình lớn lên thì về sau cũng có thể giống như Hà Thuyền, mở một cái quán nhỏ, muốn ăn cái gì liền ăn cái đó, đó là sung sướиɠ cỡ nào.

“Di, Tứ Hải đã trở lại?”

Hà Thuyền từ phòng trong đi ra, nhìn đến Hà Tứ Hải thực kinh ngạc.

“Nhị gia gia.”

Đào Tử kêu một tiếng, kêu theo bối phận.

“Đào Tử cũng tới rồi.”

Hà Thuyền cười ha hả tiếp đón một tiếng.

Trên thực tế Hà Tứ Hải không quá thích Hà Thuyền, bởi vì người này quá keo kiệt, một phân tiền đều không chịu thiệt, rất ít người có thể ở trên người chiếm lợi.

Tỷ như hiện tại, tuy miệng nói là “Đào Tử cũng tới rồi”, cũng không biết đưa một viên kẹo để Đào Tử ăn.

Mất công còn gọi hắn một tiếng nhị gia gia.

Cho nên Hà Tứ Hải cũng không cùng hắn nói nhiều vô nghĩa, nói thẳng đến chủ đề:

“Nhị thúc, cho ta một con vịt nướng, còn cả đậu phụ kho thịt.”

“Được, các ngươi chờ một lát.”

Hà Thuyền nói một câu, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.