Chương 1: Cách ly cùng với bạn trai và bạn cùng phòng của anh ấy

“Chán quá, tình hình dịch bệnh đến bao giờ mới hết đây"

Ngồi ở trên sô pha, chàng trai cắt tóc đầu đinh lớn tiếng kêu lên.

Đây là một căn phòng đơn giản, trong phòng có bốn nam một nữ, có người đang ở trước bàn chơi máy tính, chơi điện thoại di động, có người đang xem TV và đọc sách trên sô pha, tất cả đều mang khuôn mặt chán nản

Hiện tại đang trong thời điểm dịch bệnh bùng phát

Đây là một tai nạn bất ngờ xảy ra ở đất nước Hoa Hạ của Trung Quốc, mới đầu xuất hiển ở chợ hải sản của thành phố Giang dần dần lan rộng ra toàn quốc, may mà có nhà nước can thiệp kịp thời . Lúc này tình hình dịch bệnh đã đi vào thời kỳ ổn định, chỉ cần người dân cách ly ở trong nhà là có thể bình an vô sự.

Năm người trong phòng đang ở đúng trung tâm dịch bệnh , thành phố đang phong toả cách ly

Vương Giai Giai cùng bạn trai Trương Cảnh ở thành phố Giang đi học, hai người yêu nhau nhiều năm, năm nay trong nhà chi tiền mua ba phòng một phòng khách ba phòng ngủ , chuẩn bị kết hôn.

Tình hình dịch bệnh bùng phát khi bọn họ đang ở nhà chiêu đãi ba người bạn cùng phòng của Trương Cảnh - Lưu Dụ, Quý An Ức, Thẩm Trường Thanh, vốn là định trước khi nghỉ thì tụ hội một bữa , nhưng không ngờ, bởi vì thành phố phong toả , thành ra cuộc tụ hội biến thành mười ngày cách ly với nhau

Cũng may trong nhà có đồ ăn, cũng không có phát sinh chuyện gì dù sao ngày thường cũng coi như thoải mái, chỉ có một nhược điểm là: Quá nhàm chán!

Tối hôm qua, Lưu Dụ mở cửa sổ cùng nhà đối diện ca hát, đây là niềm vui duy nhất trong lúc thành phố phong toả , bọn họ cùng nhau hô vang quốc ca, dùng giọng hát của mình nói với mọi người, nơi này không cô đơn.

Ai ngờ niềm vui ấy lại ngắn ngủi đến vậy.

Sáng nay, nhận được thông báo, mở cửa sổ hát sẽ khiến nước bọt bay mù mịt trong không khí , không được hát

Haiz , điều này thực sự quá khổ đi mà

"Cậu ngồi yên một chút đi, đọc nhiều sách vào!"

Ngồi ở trước bàn , Thẩm Trường Thanh quay sang nhẹ nhàng nói với Lưu Du, hắn là người điềm đạm, không cảm thấy thành phố phong toả có chuyện gì, ngồi đâu đọc sách cũng giống nhau , chỉ cần người nhà của hắn khỏe mạnh thì cũng không cần quá sốt ruột.

“Xì, Trường Thanh cậu làm sao hiểu được nỗi đau của những người tăng động như tôi. An Ức, mau ra đây chơi game cùng tôi.” Lưu Dụ trợn mắt với Thẩm Trường Thành một cái, đến trước mặt Quý An Ức, nhìn rõ hàng loạt khung chat chi chít trên màn hình thì tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ: “Đậu má, vẫn là An Ức trâu nhất, cùng lúc yêu với bảy cô bạn gái, dịch bệnh cũng không cản được hormone của cậu.” Quý An Ức có đôi mắt hoa đào ngồi trước máy tính mỉm cười, một nụ cười cực kỳ phóng túng: “Thời kỳ đặc thù mà, yêu qua mạng thì yêu bao nhiêu cũng không hại thận.” Hai người ồn ào một lúc rồi bắt đầu nói về bí kíp yêu đương, phòng khách trở nên vô cùng náo nhiệt

Vương Giai Giai ngồi ở trong góc nhìn mà muốn cười. Lưu Dụ hoạt bát, Thẩm Trường Thanh dịu dàng, Quý An Ức đa tình, mỗi người một tính nhưng đều là những người trẻ tuổi có giáo dục, dù sống chung vẫn rất hoà thuận. Vương Giai Giai nhìn bạn trai vua mặt lạnh đang viết luận văn bên cạnh thì thấy rất vui vì khi thành phố phong toả có bọn họ kết bạn. Nếu không với tính của bạn trai cô, chắc cô ru rú trong nhà đến phát điên mất. Bạn trai Trương Cảnh của cô đẹp trai, cái gì cũng xuất sắc, có điều tính cách thì lạnh lùng, hồi trước tỏ tình anh cũng chỉ nói một câu “Tôi thấy chúng ta rất hợp nhau”, một bông hoa cũng không có, nhưng Vương Giai Giai lại thích anh, cứ thế vui vẻ theo anh.

Người này lạnh đến mức nào à?

Bị cách ly trong nhà mười ngày, đêm qua Vương Giai Giai không nhịn được muốn làʍ t̠ìиɦ . Tay cô vừa sờ lên bắp đùi thon dài của người đang ông thì giọng nói của nam nhân vang lên:

"Báo Nhân dân có thông báo , Virua có thể lây qua đường tiếp xúc "

Nói xong, Trương Căng nắm tay cô bỏ ra , không quên phun một ít cồn vào không khí.

Nói xong, Trương Cảnh bỏ tay cô ra chỗ khác, còn không quên xịt ít cồn lên không trung.

Không được tiếp xúc cái con khỉ, không được ra khỏi nhà thì thôi, còn không được chạm vào bạn trai của mình nữa hả?

Giờ nhớ lại chuyện này, Vương Giai Giai vẫn cảm thấy tủi thân. Anh không phải đầu gỗ, anh là tảng đá thì có!

Cô quyết định, tối nay dù có phải dùng hết chiêu trò cũng nhất định phải làʍ t̠ìиɦ cùng với anh. Cô muốn xem thử, đến lúc ham muốn bùng lên thì anh còn nghĩ đến virus được nữa không?