Chương 9.

Năm ấy Phượng Hữu Hoài tám tuổi, Tịch Kiến Trăn cũng tám tuổi, hai người gặp nhau trên đường, từ đó, bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động.

Phượng Hữu Hoài cùng Tịch Kiến Trăn nhất kiến như cố, trở thành hảo bằng hữu hảo ca môn, tình cảm lúc nào cũng hài hòa mỹ mãn mười năm như một. Cho tới mười năm sau, Phượng Hữu Hoài thú Trình Hương Hà, cũng chính trong hỉ yến ấy, Tịch Kiến Trăn gặp mặt Trình Hương Hà, bánh răng vận mệnh chuyển động lần nữa.

Có câu “vợ bạn không thể cướp”, nhưng Tịch Kiến Trăn đối với Trình Hương Hà là một mảnh chân tình có trời đất chứng giám, không do dự mà trở mặt với Phượng Hữu Hoài. Quan hệ hai người từ đó ngày càng xấu đi, thư tình Tịch Kiến Trăn viết cho Trình Hương Hà lại ngày càng nhiều hơn.

“Hắn yêu ngươi.”

Nghe xong chuyện, Phó Thư phán ngay một câu sét đánh. Phượng Hữu Hoài run run khóe mắt: “Kiến Trăn không có đoạn tụ chi phích.”

Phó Thư gãi gãi đầu: “Xin lỗi, chắc là ta nghĩ nhiều rồi. Thế cái mười năm chi ước đó là gì?”

Phượng Hữu Hoài thở dài nói: “Khi đó ta còn là Tiêu Dao Vương, trong tay không quyền không thế, cần có thế lực của Kiến Trăn giúp đỡ.”

“Cho nên ngươi bán vợ?”

“Không, ta chỉ cho hắn cơ hội theo đuổi Hương Hà, mà Hương Hà thật ra cũng có động tâm, từng nói rằng nếu mươi năm sau Kiến Trăn còn yêu nàng, nàng sẽ suy nghĩ lại.”

“Nhưng trong mười năm này, nàng sinh cho ngươi tới bốn hài tử…” Phó Thư bó tay luôn. Phượng Hữu Hoài không cần hậu cung ba ngàn, chỉ chuyên sủng hoàng hậu, xem ra đối với nàng cũng là hữu tình hữu ý, lại có mấy đứa con, hoàng hậu làm sao còn có thể đi.

“Đó là ý nguyện của Hương Hà, hơn nữa, ta cũng cần tử tự.”

“Bệ hạ, thuộc hạ cảm thấy hoàng hậu nương nương yêu người.” Ánh mắt nàng không thể lừa Phó Thư được, y vẫn luôn xem người rất chuẩn, “Nhưng ngươi không yêu nàng.”

Đêm khuya, Phượng Hữu Hoài cũng có phần mệt mỏi, lười biếng dựa vào thành giường, nghe vậy liền liếc xéo về phía Phó Thư, ý cười trên môi lại tăng thêm mấy phần: “Ngươi là ảnh tử nói nhiều nhất ta từng gặp.”

Phó Thư thức thời câm nín, nếu chủ tử không muốn y xen vào, thân làm ảnh vệ cũng phải giữ mồm giữ miệng. Tuy vậy, y thực sự rất thích nói chuyện với người kia, chẳng những có thể gϊếŧ thời gian, bớt tịch mịch, còn có đồ ăn ngon nữa.

“An Đức.” Phượng Hữu Hoài lên tiếng gọi tổng quản công công, Phó Thư phi thân lên xà nhà ngồi tự kỷ. “Chuẩn bị cho trẫm một bộ quần áo trắng, đưa tới cạnh dục trì. Còn nữa, không cần hầu hạ, đều lui ra đi.”

“Vâng.”

Tịch Kiến Trăn lúc quay về đã lại một thân bạch y phiêu phiêu, không nhiễm một hạt bụi, gương mặt lãnh diễm mà cao quý. Hắn ngẩng cao đầu đi về phía Phượng Hữu Hoài: “Khuya rồi, đêm nay ta ở chỗ ngươi được không, nếu không ta đi tìm Hương Hà.”

Phượng Hữu Hoài cũng không thèm so đo: “Bên cạnh có phòng trống, đi thong thả, không tiễn.”

Tịch Kiến Trăn lại ngồi bên cạnh hắn, vô lại nói: “Giường này của ngươi mới thoải mái, ta muốn ngủ ở đây.”

Trên xà nhà, Phó Thư ôm cột chậc lưỡi cảm thán: Đây là tình a! Đây là yêu a!

Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cử chỉ lưu manh vô lại của Tịch Kiến Trăn ngay lập tức được đáp trả cả vốn cả lời.

“Phó Thư.”

“Có!”

“Đóng cửa, thả Tiểu Chi.”

“Dạ!”

Phó Thư vừa cầm Tiểu Chi trên tay, Tịch Kiến Trăn đã rút kiếm, chỉ thẳng vào mũi Tiểu Chi, Tiểu Chi bị dọa tới không dám nhúc nhích.

Tịch Kiến Trăn căm hận nói: “Còn dám lại đây ta gϊếŧ nó!”

Từ “nó” vừa rời miệng, động tác của hắn cũng dừng luôn. Phượng Hữu Hoài quỳ hoa điểm thủ một cái chế trụ người kia.

“Phó Thư, lôi ra ngoài.”

Phó Thư kéo kéo Tịch Kiến Trăn ra ngoài cửa, chợt nhớ ra cái gì, xoay người lại hỏi: “Bệ hạ, hắn rốt cuộc là ai a?” Trước đây hoàng đế còn phải cần thế lực của người này hỗ trợ, thân phận hắn chắc chắn không thể bình thường.

Phượng Hữu Hoài rất thản nhiên nói: “Tây Hãn Quốc hoàng đế.”

“Bốp!” Đầu Phó Thư đập vào cánh cửa. Bất khả tư nghị nhìn Tịch Kiến Trăn mặt xanh mét, lại bất khả tư nghị nhìn hai tay mình – y vừa lôi cổ một hoàng đế vứt ra ngoài cửa! Cuộc sống của Phó Thư lại có thêm một cột mốc huy hoàng.

Tịch Kiến Trăn đến, Phó Thư cũng có thêm chút lạc thú mà công tác, bởi vì tên kia vốn là cải trang đi tuần, không muốn cho người khác biết thân phận hắn, vì thế cũng trèo lên xà nhà ngồi như ai. Trừ việc Phó Thư lúc nào cũng phải ôm Tiểu Chi trong người để phòng ngừa Tịch Kiến Trăn sát chuột diệt khẩu ra thì cái gì cũng ổn cả. Cũng may Tiểu Chi rất ngoan, biết Tịch Kiến Trăn khó chơi, liền lẩn xa thật xa. Tiểu Hoa thì ngu hơn một tý, suốt ngày bò bò tới gần Tịch Kiến Trăn, Tịch Kiến Trăn rất rất rất là khó chịu, nhưng biết nó là sủng vật của Phượng Hữu Hoài, cũng không đại khai sát giới.

Xem đi, đã nói là người ta yêu hắn, còn không tin.

Phó Thư đau lòng nghĩ.

Sự có mặt của Tịch Kiến Trăn chính là bằng chứng xác đáng cho suy luận của y, nếu không phải vậy thì tại sao bao nhiêu ngày nay hắn không đi tìm hoàng hậu, ngồi chết dí trong Dưỡng Tâm Điện đâu? Suốt ngày bày trò buồn bực giận hờn chán tới phát mốc ra, mà nói đi thì không chịu nhấc mông lên.

Cùng là hoàng đế, Phượng Hữu Hoài cả ngày vùi đầu trước ngự án, ngày ba bữa cũng xử tại chỗ luôn, mà Tịch Kiến Trăn thì nhàn nhàn nhã nhã mọc rễ ở đây, Tây Hãn không diệt quốc thì thật là kỳ tích.

Tịch Kiến Trăn nói: “Phó Thư, ngươi ở bên người hắn bao lâu rồi?”

“Cũng sắp hai tháng.”

“Hắn thường sủng hạnh vị nương nương nào nhất?”

“Hoàng hậu.”

“Bốp!” Cột nhà bị đánh gãy một đoạn.

“Phó Thư, trừ chỗ hoàng hậu ra còn đi đâu nữa?”

“Chẳng đi đâu.”

“Bốp!” Cột nhà lại gãy thêm đoạn nữa.

“Phó Thư, ta thấy ngươi cũng xinh đẹp.”

Phó Thư mỉm cười: “Tạ tạ.”

“Ngươi không phải nam sủng của hắn chú?” Tịch Kiến Trăn nheo mắt.

Phó Thư cười gượng: “Ta là ảnh vệ chính hiệu có giấy phép hẳn hoi.”

“Nhưng mấy ngày nay hắn đều không tới chỗ hoàng hậu.”

“Úc, bệ hạ bận bịu a, rất ít khi có thời gian tới hậu cung.” Nói vậy chắc có thể giúp cho tâm hồn mỏng manh dễ vỡ của người kia đỡ đau đớn đi?

Tịch Kiến Trăn nhìn thẳng vào mặt y, bình thường hắn vốn ngạo mạn như một con mèo, không bao giờ thèm liếc mắt nhìn người ta một cái, bây giờ lại cẩn thận soi xét Phó Thư, càng xem càng thấy thiếu niên này trông được mắt, càng nhìn càng biết nguy hiểm. “Hắn không tới hậu cung, ai bồi hắn?”

Phó Thư muốn chỉ chính mình, chính là tay chợt run lên một cái, liền chỉ thẳng về hướng Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa tạch một cái lủi khỏi xà nhà, nhẹ nhàng đáp trên ngự án. Phượng Hữu Hoài nhìn nhìn hai người kia, cười tới tà ác.