Chương 24

Ăn mặc quý khí có quý vận là tốt, lời này quả thật không sai, nhưng quý khí đến giống như hoàng đế chính là đầu óc thiếu dây thần kinh. Phong Tuấn đã từng đem sợi dây thần kinh đó nối lại nhưng lại bị hai ba câu của Khương Ương lừa dối cho qua, cho nên không thể nối lại được.

Thần tiên mặc dù ở thế gian có thiên đạo hạn chế, nhưng đối với Phong Tuấn mà nói chính là thùng rỗng kêu to, Khương Ương vốn dĩ cho rằng thiên đế cao cao tại thượng này sẽ giận tím mặt, tiến tới diễn vở thần tiên hạ phàm, thế nhưng Phong Tuấn cư nhiên thúc thủ chịu trói.

Chính là thúc thủ chịu trói ý như mặt chữ, hắn trái lại đứng ở nơi đó, chờ quan binh đem hai tay hắn trói lại, sau đó sợi dây ở trên người vòng một vòng, kín kẽ trói lại.

Hắn không phản kháng, Khương Ương dĩ nhiên cũng không dám phản kháng.

Cùng nhau bị bắt lại, còn có nữ tử tự xưng Hồng Liên vừa mới bán mình thành công, lúc Kinh Triệu Duẫn đến nàng tựa hồ mơ hồ kéo kéo khóe môi, trầm thấp nói một tiếng: "Xui xẻo."

Khương Ương quay đầu lại nhìn nàng, thấy dáng vẻ của nàng giống như đã bị kinh hách.

Ba người cứ như vậy bị mang đi.

Khiến Khương Ương rất ngạc nhiên hơn nữa chính là Phong Tuấn, Kinh Triệu Duẫn ở trên công đường thẩm vấn một mạch loạn thất bát tao, tại chỗ đánh Phong Tuấn bốn mươi đại bản, sau đó ném vào trong phòng giam. Bọn họ có tiên thuật hộ thể tất nhiên là không sợ, chỉ là Phong Tuấn rốt cuộc là đã uống sai thuốc gì, để một phàm nhân động thổ trên đầu hắn.

Thái tuế gia so với hắn, sợ là ngay cả ngón út cũng không bằng.

Chờ lúc bị giam vào đại lao, Khương Ương rốt cục có cơ hội hỏi hắn, Phong Tuấn nói: "Đến một phen, nếm thử tư vị của nhà tù cũng không sai. A Ương ngươi nói quả nhiên không sai, Kinh Triệu Duẫn này cũng là một kẻ ngồi không ăn bám, cái gì cũng chưa từng hỏi đã trực tiếp dùng trượng hình."

Khương Ương: "Thiên… Chỗ chúng ta cũng có đại lao, so với chỗ này còn kiên cố hơn, sao ngươi không vào đó đi."

Nam tù cùng nữ tù bị giam tách biệt, Phong Tuấn ở sát vách duỗi thắt lưng, nói: "Bọn họ cũng đều biết ta là ai, đi chỗ đó ở rất không có ý nghĩa. Huống hồ ta thân phận tôn quý, sao có thể làm ra việc khác người này."

"Quả nhiên là một quý công tử sống an nhàn sung sướиɠ a, không biết dân ~ sinh ~khốn ~ khổ ~ nha ~ "Khương Ương quay đầu nhìn lại, đúng là nữ tử mặc tang phục bị giam vào đại lao, nàng dường như không xương cốt tựa vào vách tường, ngón tay vẽ vòng tròn trên đầu gối, bốn chữ cuối cùng cư nhiên là hát ra, một lách tam chuyển, vừa nhìn chính là đã luyện tập trong gánh hát.

"Rốt cục vẫn bại lộ?" Khương Ương dường như sớm có sở liệu, trước nâng tay lập một kết giới, tách khỏi ánh mắt của Phong Tuấn, mới chắc chắn nói: "Ngươi không phải thực sự bán mình táng phụ đi! Thần thánh phương nào, báo danh tính đi."

Hồng Liên nũng nịu nói: "Tiểu thư, ta không phải đã nói rồi sao, ta tên Hồng Liên."

"Ta quản ngươi Hồng Liên, Bạch Liên, Hắc Liên, Lục Liên, trong ao của ta một đống lớn hoa sen, chỉ chưa thấy qua thứ như ngươi." Cũng không thấy động tác của Khương Ương thế nào, ngón tay liền chế trụ cổ của Hồng Liên, tay nàng dùng sức, giọng nói cũng lạnh đi: "Yêu không yêu, tiên không tiên, tứ bất tượng, ngươi là đầu thai sai rồi hay là chê bản thân mệnh dài, ăn mật của thần long Đông Hải sao? Dám lừa gạt đến trên đầu ta."

Vẻ mặt của Hồng Liên không thấy chút nào thống khổ, trái lại một bàn tay mềm nhẵn chậm rãi xoa lưng bàn tay đang xiết lấy cổ nàng, đầu ngón tay dọc theo lưng bàn tay chậm rãi đi lên, chạm lấy gương mặt Khương Ương, trong miệng khen ngợi: "Nghĩ không ra ngươi lớn lên không được tốt lắm, nhưng sờ vào ngược lại vẫn rất thư thái. Không sai, không sai."

Khương Ương chưa từng chịu qua sỉ nhục như vậy, lập tức nổi lên sát tâm.

Hồng Liên nói: "Tiểu mỹ nhân, ngươi muốn gϊếŧ ta?"

Đôi môi mỏng của Khương Ương khẽ nhếch, khẽ động sát chiêu.

"Ai, không chơi với ngươi nữa, tặng mất cái mạng thì không được rồi. Ngày mai ta sẽ lại đến đến tìm ngươi, ngươi chờ ta." Nháy mắt Khương Ương không kịp đề phòng, người đó đã giống như ngư nhân dĩ nhiên từ trong tay nàng trượt ra ngoài, sau đó một đạo hồng quang biến mất không thấy nữa.

Khương Ương vừa định đuổi theo, đã thấy bản thể của người đó, lại ngây ngẩn một chút, đó là…..

Nàng ngồi xuống, trong lòng nói thầm: Còn tưởng rằng là cái gì, lớn lên yêu trong yêu khí, bản thân nàng là xà yêu, cũng không có dáng vẻ như nàng a.

— nghĩ không ra ngươi lớn lên không được tốt lắm, sờ vào ngược lại vẫn rất thư thái. Không sai, không sai.

Nàng vô thức nâng tay sờ mặt mình, một lát sau, bỗng nhiên trọng trọng hừ một tiếng, đừng làm cho nàng gặp lại nàng ta.

* * * * * * *

Trong phủ Kinh Triệu Duẫn hôm nay nghênh đón một vị quý khách.

Sênh ca mạn vũ, ti trúc thanh thanh.

Ăn uống linh đình, Kinh Triệu Duẫn nâng chén hướng về phía trước nữ tử ngồi ở thủ tọa: "Thánh nữ đại giá quang lâm tệ phủ, thực sự là vẻ vang cho kẻ hèn này a."

"Ôi chao." Thánh nữ khoát khoát tay, mỉm cười: "Đại nhân khách khí rồi, ta lần này đến đây chính là có một chuyện muốn nhờ."

"Muốn nhờ thì không dám nhận, thánh nữ tùy ý phân phó, hạ thần tan xương nát thịt, cũng sẽ … Ách…." Kinh Triệu Duẫn nấc một cái, tiếp tục nói: "Không chối từ!"

Thánh nữ dùng tay che mũi, Kinh Triệu Duẫn bật người lui lại vài bước, xấu hổ cười khan vài tiếng.

"Là như vậy." Thánh nữ nói: "Ta cảm giác sâu sắc thói đời ngày sau, vì vậy hôm nay ở kinh thành phố xá sầm uất diễn một vở bán mình táng phụ, bị ác bá bắt nạt lại không một người ra tay cứu giúp, chỉ có một vị tiểu thư phái thuộc hạ đuổi ác nhân đi, cũng hào hiệp giúp tiền, trong lòng ta cảm thấy rất an ủi, đang định hảo hảo ngợi khen vị tiểu thư này. Ai biết đại nhân lúc đó giống như thiên binh giáng xuống dẫn vị tiểu thư kia cùng thuộc hạ của nàng đi."

Hai người? Lúc đó hắn bắt đi rõ ràng là ba người a, còn có một người hình như mặc tang phục…..

Kinh đại nhân nhất thời tỉnh rượu, lập tức quỳ xuống: "Thần thần thần…."

Thánh nữ khom lưng, cười híp mắt nhìn hắn, cũng không nói.

Kinh đại nhân hạ thân bắt đầu ẩm ướt, run giọng nói: "Thánh nữ tha tha tha tha tha mạng."

Xong, ra rồi…..

"Nha! Ngươi cách ta xa một chút! Đổi y phục, đổi một gian phòng, đốt huân hương rồi chúng ta nói tiếp." Đang lúc nói chuyện, Liên thánh nữ đã sớm trốn như trốn ôn dịch vọt đến bên ngoài: "Vương Khâm, trong phủ của ngươi có mỹ nhân nào thơm ngào ngạt hay không, bảo nàng đến nói chuyện với ta, ngươi đứng phía sau bình phong."

Hảo một phen lăn qua lăn lại, thánh nữ rốt cuộc hài lòng, nàng nhìn mỹ nhân trước mặt, giọng nói ôn nhu nói: "Ngươi đi hỏi hỏi Vương Khâm, ngoại trừ trảm thủ, dựa theo luật lệ Đại Lương, hai người kia có thể phán xét nhẹ một chút hay không."

Mỹ nhân di chuyển bước chân trở về hỏi bên kia, nói: "Đại nhân nói, thánh nữ phân phó, vô tội thả ra cũng không có vấn đề."

Thánh nữ: "Không nên vô tội thả ra, ngươi bảo hắn tìm một hình phạt nhẹ một chút."

Quả nhiên mỹ nhân bước đi cũng xinh đẹp, Vương Khâm lão già kia trái lại hảo phúc khí.

"Hồi bẩm thánh nữ, đại nhân nói, nhẹ một chút chính là lưu vong."

"Lưu vong đi chỗ nào?"

"Bình thường đều là đi Tây Nam."

"Chỗ nào phồn thịnh nhất phía Tây Nam."

"Lan Châu thành."

"Hảo." Thánh nữ vỗ bàn tay, cười nói: "Vậy đem bọn họ lưu đày đến Lan Châu thành đi."

Nàng nghiêng đầu, đánh giá mỹ nhân trước mặt, đề cao giọng nói: "Vương Khâm, mỹ nhân này của ngươi tặng ta, thế nào? Đặt ở chỗ ngươi thực sự là giày xéo."

Vương Khâm thế nào nghe lời này cũng thấy khó chịu, thế nhưng quan tốt nhiều cấp áp chết người, nịnh hót nói: "Xem ngài nói, bao nhiêu quan to hiển quý muốn tặng mỹ nhân đến chỗ thánh nữ, thánh nữ chưa thu nhận người nào, coi trọng người trong phủ hạ thần, là phúc khí của nàng."

Hắn nhìn về phía nàng kia, quát dẹp đường: "Lệ Cơ, còn không khấu tạ thánh nữ."

"Ai, Vương đại nhân, hà tất hung dữ như vậy, mỹ nhân sợ hãi ngươi đền nổi không?"

Vương Khâm liên tục nói phải.

Thánh nữ đến phủ Kinh Triệu Duẫn, còn mang đi một mỹ nhân chuyện này rất nhanh đã lan truyền trong văn võ bá quan, chỉ là không ai biết chuyện phát sinh sau đó. Thánh nữ tuy rằng thích mỹ nhân, nhưng chỉ giới hạn trong việc nhìn ngắm, nhìn mỹ nhân hình dung cử chỉ, phong độ ý vị, sẽ làm nàng tâm tình vui sướиɠ, nhưng mỹ nhân của thế gian, chạm là chưa bao giờ chạm.

Vào lúc ban đêm liền ở trong phủ Kinh Triệu Duẫn mang theo mỹ nhân, điểm một dấu vết trên trán nàng, khiến nàng tự động quay về thánh nữ cung, bên trong tự có người chăm sóc nàng.

Mỹ nhân sao? Nên hảo hảo chiếu khán, cho lão già Vương Khâm đạp hư sao được?

Sau đó thay đổi một thân y phục chẳng phải chói mắt, ngậm một cây kẹo hồ lô bán trên đường, lảo đảo đi trên con đường mà lưu đày đến Lan Châu thành tất phải đi qua.