Chương 39

Sở Tỳ ở chỗ này thấy Khương Ương, không thể không sợ hãi.

Kỳ quái hơn nữa chính là phía sau Khương Ương còn có cái gọi là Đại Lương thánh nữ, thánh nữ này mệt mỏi, đầu hơi cúi xuống, dường như có chút sợ nhìn thấy nàng.

Bốn người vừa vào sương phòng, Khương Ương liền lời ít mà ý nhiều nói: "Thiên đế đến Quang Bạch Thành rồi, các ngươi phải lập tức rời đi."

Sở Tỳ hỏi: "Đi? Đi nơi nào?"

Khương Ương sửng sốt: "Ta cũng không biết, thì, tìm chỗ trốn trước đi."

"Ngươi bảo ta đi trốn?" Sở Tỳ cười bễ nghễ nhìn nàng.

"Vương, hiện tại không phải lúc hành động theo cảm tính, trước trốn khỏi thiên đế rồi tính tiếp. Ta nghe hắn nói bên trong thành có mắt trận của đại trận thượng cổ, lần này là vì gia cố trận pháp mà đến, ta nghĩ biện pháp phá hủy mắt trận này, chờ ngài khôi phục rồi, lại tìm hắn báo thù cũng không trễ."

"Ai." Sở Tỳ khoát tay áo, vẫn là cười: "Người đang dưới mái hiên, lúc nên cúi đầu thì cúi đầu một chút cũng không có gì không tốt, chỉ là ta cuối cùng nên biết rõ ràng chân tướng sự tình trước đã, còn muốn nghĩ xem đi nơi nào tốt. Ngươi nói đúng không? Nga, ngươi nói mắt trận đó, ở nơi nào?"

"Đỗ Hành Tinh Quân truyền tin cho Phong Tuấn nói là đang ở bên trong phủ thành chủ bên trong phủ."

Côn Lôn đứng bên cạnh ánh mắt nhìn về phía Sở Tỳ, Sở Tỳ cũng nhìn nàng, nói: "Đã nói Đỗ Hành Tinh Quân này có khúc mắt gì đó, thì ra là vì chuyện này mà đến. Hắn còn ở trong phòng sao?"

Côn Lôn: "Sợ đến hai ngày gần đây chưa từng ra khỏi phòng."

Khương Ương: "A?"

Côn Lôn vì vậy đem chuyện ngẫu nhiên gặp Đỗ Hành cùng với chuyện đã thấy ở tiểu viện bỏ hoang giải thích rõ ràng cùng Khương Ương, Khương Ương thoáng gật đầu, biểu thị như vậy không thể tốt hơn, nhưng đồng thời lại càng thêm lo lắng. Đỗ Hành đang ở chỗ vương, thiên đế lại muốn tìm Đỗ Hành, chẳng phải là trực tiếp tìm tới nơi này sao?

"Ai nha, thời gian cấp bách, các ngươi đều lập tức đi thôi." Khương Ương nói.

"Chớ nóng lòng." Sở Tỳ thoạt nhìn bình tĩnh so với ai khác, dường như nàng là dao thớt người khác mới là thịt cá: "Ta bây giờ còn không thể đi, ngươi có nắm chắc một lần phá hủy mắt trận sao? Lui lại một vạn bước mà nói, cho dù ngươi có thể phá hủy mắt trận, thiên đế tất nhiên sẽ nghi ngờ, vậy bốn vạn năm ngươi cúi đầu ở thiên đình không phải là phí công sao? Vạn nhất Thiên đế trở mặt, muốn gϊếŧ ngươi thì sao? Ngày sau biến cố nhiều như vậy, nếu như ngươi chết, ta dựa vào ai?"

Nàng nói lời này vô cùng thật lòng, Khương Ương thực sự động dung, Liên lại trọng trọng hừ một tiếng.

Khương Ương quát to: "Ngươi hừ cái gì! Mới vừa rồi đạt thành ước định ngươi coi như cái rắm quăng ra rồi sao?"

Thời gian ngược lại một canh giờ trước đây.

Khương Ương mặc niệm ' Mỹ nhân đều là tai họa' Chậm rãi đặt tay lêи đỉиɦ đầu của Liên, mà Liên xác thực cũng không có phản kháng. Do thân kiếm tu luyện thành người cố nhiên khó khăn, do nhân thân một lần nữa biến thành một thanh kiếm sẽ hủy đi bốn vạn năm đạo hạnh, thử nghĩ nếu như đem ngươi nhét về trong bụng mẹ, ngươi thống khổ, nương của nàng càng thống khổ, huống hồ nàng cùng nương của nàng đều là một mình nàng. Rất nhanh, mặt Liên lộ vẻ thống khổ, một thanh tiểu kiếm hồng sắc giữa trán chậm rãi hiện ra, chuyển động nhanh chóng ở linh đài, mỗi một vòng chuyển động Liên càng lúc càng thống khổ. Đến sau đó, trường kiếm dĩ nhiên phát ra tiếng vang, Khương Ương nghe vào trong tai, như là tiếng khóc bi thương của nữ nhân, lại chăm chú nhìn, Liên quả nhiên khóc đến lê hoa đái vũ.

Mỹ nhân quả nhiên đều là tai họa, khuôn mặt này nhìn thế nào cũng không thể nhẫn tâm từ nay về sau không nhìn thấy nữa, việc năm đó dù nàng có bất công hơn cũng không thể nào nói vương hoàn toàn không có sai, vì vậy thẳng thắn thu tay, cùng nàng kết huyết thệ, nói rõ mọi chuyện Liên phải nghe theo phân phó của nàng, không được gây trở ngại.

Thật ra vẫn có một biện pháp khác, khiến Khương Ương đem máu dung thân kiếm của Liên, từ nay về sau trở thành chủ nhân của nàng, nhưng cuối cùng lại thôi. Khương Ương không muốn chiếm dụng bội kiếm của Sở Tỳ, cho dù nàng ấy hiện tại vô chủ, thứ hai là nếu như Liên nhận nàng làm chủ nhân vậy chẳng phải là sau này muốn vứt cũng vứt không ra nữa, ngẫm lại đều cảm thấy trên lưng ra một thân mồ hôi. Về phần Liên, càng không thể đáp ứng, nàng là tận sức muốn ngủ với Khương Ương, cũng không phải muốn bái một chủ nhân, nếu muốn nhận chủ nhận Côn Lôn chẳng phải là rất tốt? Nàng ấy đặc biệt dễ nói chuyện.

Sau khi bị quát mắng, Liên học Khương Ương thấp giọng mắng một câu: "Bà bà nhà ngươi."

Côn Lôn đối với thánh nữ này vẫn rất có hứng thú, từ lúc Liên vào cửa đã nhìn chằm chằm vào nàng, lúc này cũng cách nàng rất gần, dĩ nhiên nghe thấy câu nói không hề nhã nhặn này, nàng chạm chạm tay của Sở Tỳ, hỏi: "Bà bà nhà ngươi?"

Sở Tỳ ôn nhu trả lời: "Lời không tốt, không nên nghe."

Sở Tỳ luôn luôn chiếu cố nàng chu đáo, chu đáo đến không cho nàng nghe một lời thô tục nơi phố phường, hôm nay tại đây lại nghe thấy từ một thánh nữ phế vật, nàng lập tức có ấn tượng không tốt đối với Liên, vì vậy tức giận hỏi: "Ngươi tùy thân mang theo thánh nữ Đại Lương để làm gì?"

Tùy thân mang theo… Khương Ương nghe thấy thiếu chút nữa bật cười, vương chính là vương, coi như là mất trí nhớ cũng có trực giác. Nàng mừng rỡ vô cùng, Liên lại bốc hỏa trong lòng, dáng vẻ của Sở Tỳ thanh trĩ rất nhiều so với trước đây, ngay cả uy áp cũng gần như không có, nếu không phải Khương Ương kiềm chế nàng, có thể nàng sẽ tại chỗ nhảy dựng lên đánh một trận.

Khương Ương nói: "Một người hầu ta mới thu nhận, có vài phần bản lĩnh."

Sở Tỳ nga một tiếng, đạm nhạt nói: "Có bản lĩnh cũng không được, quản nàng một chút, miệng vô ngăn cản."

"Ta biết rồi."

Liên vẫn tức giận nhưng bị ánh mắt uấn nộ của Khương Ương bức ngược trở lại, ngọn lửa trong lòng kỳ tích tiêu giảm, giảm đến tro cũng không còn, chỉ cảm thấy dâng lên cảm giác nản lòng thoái chí, Khương Ương có thích Sở Tỳ hay không nàng không biết, dù sao thì không thích nàng là được "

"Khương Ương, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi." Sở Tỳ nhìn thoáng qua Liên đã yên tĩnh như con gà, khẽ nâng cằm, ý tứ là hỏi Khương Ương người này có thể tin sao? Khương Ương do dự chốc lát, vẫn là để Liên ra ngoài. Một khắc đó, nàng cảm thấy trong mắt Liên phiếm lệ quang, dường như sắp khóc ra.

Sở Tỳ suốt quá trình đều nhìn chăm chú vào hai người các nàng, lúc Khương Ương lần thứ ba lơ đãng dời ánh mắt về phía cửa, nàng lắc đầu nói: "Cho ngươi một nén nhang thời gian, đem việc của chính ngươi giải quyết rồi trở về."

Khương Ương vẫn rụt rè một phen, chân Sở Tỳ đá một cái mới đá nàng ra khỏi cửa.

Liên đang ngồi ở giữa sảnh đường lầu một, một mình uống rượu giải sầu, uống một ngụm nhổ một ngụm, đôi môi đỏ khẽ đóng mở không biết đang nói cái gì, Khương Ương dán sát vào nghe, nghe nàng ấy đang mắng nàng. Nàng ấy hiển nhiên cũng là một người không biết mắng chửi người khác, tới tới lui lui cũng chỉ vài câu, "Vương bát đản ", "Nữ tử phụ lòng ", "Bà bà nhà ngươi ", câu bà bà nhà ngươi còn là học được từ chỗ Khương Ương, hôm nay còn thành thạo hơn nàng.

Khương Ương ngồi xuống đối diện nàng, cũng không giải thích. Không có gì để giải thích, nàng chính là không tín nhiệm Liên, đây là sự thực, vẫn luôn không thể thấy nàng ấy mất hứng mà nói càn nói bậy, cho dù nói Liên cũng sẽ không tin tưởng.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Bên ngoài không nói gì nhưng trong phòng lại không giống như vậy, Côn Lôn nhìn thấy Khương Ương đi xa, mím môi nhìn phía Sở Tỳ, nàng không quen giấu diếm tâm sự, có cái gì thì nói cái đó: "Còn có ta."

Nàng không đầu không đuôi nói một câu như vậy.

"Cái gì còn có ngươi?" Sở Tỳ nghe không hiểu: "Có ý gì?"

Côn Lôn: "Ta là nói, Khương Ương đã chết, còn có ta có thể dựa vào, ta không kém hơn nàng."

Sở Tỳ hồi tưởng một chút, vỗ đầu: "Đau — nghĩ đi, ta vốn dĩ chính là muốn dựa nàng a! Cũng không nói gì sai."

Mi tâm của nàng Côn Lôn nhăn thành một đoàn.

Sở Tỳ bám vào người nàng, khóe môi mỉm cười hỏi: "Tức giận?

"Không có."

"Ghen tị?"

Côn Lôn thành thật gật đầu: "Ân."

"Có muốn nghe ta giải thích hay không?"

"Muốn."

"Tốt lắm." Sau khi Sở Tỳ xác nhận Khương Ương vẫn ở bên ngoài: "Còn nhớ rõ lần trước ta đã nói với ngươi sao? Gặp dịp thì chơi mà thôi. Khương Ương là một thuộc hạ của ta, nàng là ngoại nhân, ngươi là người trong nhà, việc này đã là hiển nhiên, để nàng trung thành hơn nữa, ta nói một ít lời như muốn dựa vào nàng, chuyện này rất bình thường. Ngươi chỉ cần nghe những lời ta nói với ngươi là được rồi, những lời khác không cần để ý tới."

Sở Tỳ điểm cằm bản thân một chút, trầm ngâm nói: "Khương Ương người này, lòng trung thành thì ta tin tưởng nhưng chính là ánh mắt nhìn người ta không tin tưởng lắm, thánh nữ kia là lai lịch gì nàng đang tận lực giấu diếm, ngươi không phát hiện sao?"

…….

Đại đường lầu một.

Liên cùng Khương Ương nhìn nhau nửa nén hương thời gian, Khương Ương đứng dậy đi lấy một đĩa cao điểm, đặt xuống trước mặt Liên đang thê thống khổ sở, nói: "Ta xin lỗi vì vừa rồi đã hung dữ với ngươi, ngươi biết tính tình của vương không tốt lắm, ngươi không nên trêu chọc nàng."

Có người chính là thích thuận cột bò lên: "Cho nên ngươi làm vậy đều là vì ta sao?"

Khương Ương do dự chốc lát, nói: "…. Ngươi muốn nghĩ như vậy… Cũng có thể."

"Vậy…." Nàng chỉ chỉ trên lầu, nói: "Ta lên đó trước, ngươi từ từ ăn."

Liên giống như thời tiết tháng sáu, mây đen che phủ đổ mưa rồi trời trong bất quá chỉ trong nhất thời, đầu tiên đôi mắt nàng khẽ cong, tiếp theo là hàng mi, sau đó là miệng, vung lên một nụ cười thật to, dưới đèn nhìn lại, má lún sâu sắc giống như phiếm lấy ánh sáng hổ phách của Tây Vực, Khương Ương bất giác giãn mi tâm, vui vẻ bước lên lầu.

Khương Ương lên lầu một chung trà thời gian, không biết thương lượng với Sở Tỳ cái gì, vội vã trở về chỗ khách điếm của Phong Tuấn.

Sở Tỳ gọi Côn Lôn đi thu thập hành lý, việc cấp bách là lập tức rời khỏi đây trước. Bản thân lại lấy ra một thanh trường kiếm, dùng vải bố hảo hảo chà lau sạch sẽ, nếu thiên đế đến nơi này tìm Đỗ Hành, như vậy Đỗ Hành nhất định sẽ tiết lộ tin tức của các nàng, tiên hạ thủ vi cường, hạ thủ chậm gặp tai ương.

Khương Ương vốn dĩ muốn thay thế nàng động thủ nhưng một là sợ Đỗ Hành nhận ra, hai là Sở Tỳ nói phải đợi nàng ấy trở lại rồi hãy động thủ lần nữa, như vậy tương đối ổn thỏa.

Đỗ Hành Tinh Quân đáng thương, tự cho là tránh thoát sài lang hổ báo, nhiều nhất bất quá gãy tay gãy chân, cuối cùng lại rơi vào cảnh thần hồn câu diệt.

Hai người mới vừa bước ra khỏi khách điếm không xa, Sở Tỳ bỗng nhiên dừng chân hỏi: "Kinh Mặc đâu?"