Chương 6

Người đó chính là kiêng kỵ không gì sánh được trong miệng thiên đế, Sở Tỳ.

Khương Ương không phải người bên ngoài, nếu nói đến giao tình, nàng cùng Sở Tỳ quen biết trước hơn cả thiên đế, lúc đó hồng hoang tứ hợp, Khương Ương vẫn còn là một con Tu Xà nho nhỏ, được một ngụm yêu khí của Sở Tỳ mới hóa thành hình người, lúc đó sau khi Sở Tỳ bị ám toán ở Côn Lôn Sơn, nàng liền sai Khương Ương tương kế tựu kế trở thành pháp bảo cuối cùng còn có thể khiến nàng trở bại thành thắng.

Thiên đế tâm phòng bị quá nặng, Khương Ương ở thiên giới im lặng ngủ đông bốn vạn năm, không kết bè kết cánh không tham dự mọi việc, cách một nghìn năm sẽ vì thiên đế làm một lần người trút bầu tâm sự, thật sự là bị đè nén vô cùng, nhưng tốt xấu gì cũng không phải không làm được việc gì.

Khương Ương đem những gì đã thấy ở hỗn độn giới cùng những gì đã nói cùng thiên đế tường tận bẩm báo cho Sở Tỳ, Sở Tỳ chỉ là bình tĩnh nhìn nàng, đôi mắt của nàng ngày thường cực kỳ đặc biệt, dài mà không hẹp, độ cung của mí trên đặc biệt rõ ràng, kéo ra đuôi mắt thật dài, cũng không giống như Khương Ương xinh đẹp yêu mị mà nhếch lên, mà chỉ ôn nhuận kéo xuống một chút, cộng thâm hàng mi dài mà nồng đậm, nhãn thần đơn thuần trong suốt, lại phối với một thân bạch cừu, thế nào cũng không giống như một yêu linh.

Mà ngay cả hồng liên ở giữa trán của nàng, nếu để cho kẻ không thể nhìn ra chân diện mục của tiên nhân nhìn xem thì hơn phân nửa còn tưởng rằng đây là liên hoa tiên tử gì đó.

Bình sinh bình sinh rất khinh thường việc bị người ta đánh đồng với tiên đê tiện, vì vậy mỗi lần đi ra ngoài đều muốn để hai đạo hồng sắc yêu văn bên má hiện lên, sau đó lộ ra răng nanh thật dài, làm cho người khác vừa thấy nàng đã sợ đến thất kinh, chạy như cướp đường.

Tuy rằng mỗi lần cuối cùng đều sẽ bị Côn Lôn giáo huấn, giáo huấn xong lại tiếp đi ra ngoài hù dọa người.

— đám vật nhỏ yếu đuối không đáng nhắc đến có cái gì đáng giá ngươi bảo vệ?

— ngươi cường đại như vậy vì sao còn muốn đi trêu đùa những phàm nhân này đây?

"Vương?" Khương Ương nói xong, nhìn nàng không nói được lời nào, hỏi dò.

"Ta nghe thấy." Sở Tỳ thu hồi tâm tư, ánh mắt cũng từ trên người Khương Ương dời đi, nhìn lối ra của quyển trục, nói: "Nói cách khác, tiểu tử kia đem thi cốt của ta giấu ở hỗn độn giới, sau đó kết một phong ấn hắn tự nhận là không ai có thể phá giải? Cuối cùng hắn nói một câu "Một cửa cuối cùng, sẽ có người thay ta ngăn trở'?"

"Trên đời này không ai có thể ngăn trở ta, đã từng có, hiện tại thì sao?" Sở Tỳ dừng lại một hồi, nhếch miệng lộ ra một nụ cười có chút nguy hiểm: "Đã không có."

Khương Ương: "Vương, với những gì ta thấy, điểm tựa duy nhất của thiên đế sợ là vị ở trong núi kia."

"Nga?" Sở Tỳ cười híp mắt nhìn nàng, biết rõ cố hỏi: "Ngươi nói tới nghe một chút?"

Khương Ương ngẩng đầu, nói như đinh đóng cột: "Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!"

Sở Tỳ càng cười tươi hơn nữa: "A, hắn trái lại thích chơi loại trò trẻ con này, vậy cũng phải có ta phối hợp mới được, không phải sao? Đừng nói vị kia trong núi hiện tại pháp lực đã không bằng trước kia, cho dù là thời kì toàn thịnh, nàng cũng đánh không lại ta."

"Vâng, ngô vương anh minh thần võ."

Khương Ương gục đầu xuống, trừng mắt nhìn, ý trêu đùa đã rất rõ ràng.

Năm đó Côn Lôn đã sắp chết, ngươi thế nào vẫn bại trong tay nàng, cuối cùng còn muốn một tiểu tôi tớ như ta đến cứu.

Sở Tỳ: "…."

Lỗ tai thú của nàng thình lình bắn ra, mang theo hai khối lông xù mà run rẩy, ho nhẹ một tiếng, nói: "Bản vương cũng không phải người nhiều cấm kỵ như trước, năm đó là ta không bố trí phòng vệ, mới khiến tiểu tử thiên đế nhân lúc cháy nhà hôi của. Đã nhiều năm như vậy, thiên đế dĩ nhiên còn muốn dùng lại chiêu này….."

Sở Tỳ nâng tay sờ sờ lỗ tai thú đang dựng thẳng, thu trở lại, lạnh lùng thốt ra: "Coi như là ngọc thạch câu phần, ta cũng muốn lấy đầu hắn trước, đem thần gân của hắn rút ra phơi nắng, huyết nhục đút cho động vật ti tiện nhất an. Tính toán ta cũng thôi đi, bản tọa đường đường yêu vương không tính toán với hắn, nhưng vị kia trong núi là vật nhỏ như hắn có thể động đến sao? Một con đom đóm mà cũng dám tỏa quang hoa?"

Sở Tỳ nghi hoặc nói: "Con người bán heo còn muốn cân đo phân lượng, Khương Ương, ngươi cùng hắn lâu như vậy, tiểu tử này rốt cuộc ở đâu ra tự tin?"

Khương Ương bật cười.

Thiên đế cao ngạo như vậy nếu như biết bản thân bị Sở Tỳ mang ra so với heo, nhất định sẽ tức giận đến nôn ra máu.

Khương Ương nâng mi mắt, buồn cười nói: "Có lẽ là bởi vì Phục Hy cùng Nữ Oa đi? Hắn cảm thấy bản thân huyết thống cao quý, không thể chịu được thần mạnh hơn hắn? Nhất là yêu vương vượt ngoài tam giới không ở ngũ hành như ngài."

"Phục Hy cùng Nữ Oa có phải là đôi huynh muội trước đây chơi bùn dưới chân núi Côn Lôn không?"

Khương Ương cười đến thở không nổi nữa: "Lúc chơi bùn ta chưa thấy qua, lúc ấy vừa mới sinh ra không có ký ức, về sau ta lại biết Nữ Oa đã được nhân gian tôn sùng là thần tạo hóa, mà một trong Tam Hoàng, Phục Hy đại thần đã chết, cụ thể cũng không rõ lắm."

"Nga." Sở Tỳ điều động ký ức xa xôi: "Côn Lôn dường như đã nói qua hai người bọn họ cũng không tệ lắm, người rất tốt. Về sau có một ngày ta cùng Côn Lôn ở trên núi chơi đùa, bọn họ ở chân núi lễ bái, trong miệng nói cái gì ' Nếu như thượng thiên đồng ý hai người bọn họ kết hợp, thì để mây trên Côn Lôn Sơn đều tụ lại, nếu như thượng thiên không đồng ý, thì để mây trên Côn Lôn Sơn phân tán đi', Côn Lôn còn đang suy nghĩ, ta đã nâng tay đem mây tụ lại."

Nụ cười của Khương Ương cương cứng trên mặt: "……"

"Ta khó khăn lắm mới phát ra thiện tâm, cảm thấy ta cùng Côn Lôn có bạn, cũng muốn để Phục Hy cùng Nữ Oa bầu bạn, nếu sớm biết hai người bọn họ sẽ sinh ra một thứ như thiên đế, ta ngay cả một đám mây cũng không chừa lại cho bọn họ." Sở Tỳ không thèm để ý nói.

Khương Ương: "….."

Sở Tỳ: "Bất quá trừ ra sinh ra một thứ không thú vị, Nữ Oa cùng Phục Hy coi như là…. Ngô, xứng đáng làm thần, Côn Lôn cảm thấy bọn họ kế thừa di chí của Bàn Cổ mới làm cho gian biến thành dáng vẻ phồn vinh hưng thịnh như bây giờ."

Khương Ương thốt ra: "Vậy vương cảm thấy thế nào?"

"Ta sao?" Sở Tỳ nhướng mày, làm càn nói: "Chuyện đó có liên quan gì đến ta? Ta cũng không phải thần, Bàn Cổ lại là thứ gì, cái gì di chí không di chí, hắn đã sớm chết, chỉ có những kẻ ngu dốt bọn họ mới có thể nhớ mãi không quên."

Sở Tỳ sắc mặt lạnh đến muốn kết thành băng: "Thần là cái gì? Yêu lại là cái gì? Dựa vào cái gì muốn phân ra thần và yêu, dựa vào cái gì ta sẽ sinh trưởng ở vực sâu vạn trượng không thấy mặt trời, dựa vào cái gì bọn họ cao cao tại thượng sống an nhàn sung sướиɠ hưởng thụ vạn người cung phụng! Dựa vào cái gì con dân của ta đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn chỉ có thể kéo dài hơi tàn trong Vạn Yêu Quật!? Dựa vào cái gì con dân của bọn họ ở nhân gian ốc dã thiên lý vũ lộ thần hi!! Dựa vào cái gì?! A? Con dân của ta nên là trời sinh đê tiện sao?! Nếu sinh ta trong thiên địa, cần gì phải trói buộc ta ở một phương, Bàn Cổ? A… Hắn coi trọng cái gì ta càng muốn ném đi cho hắn xem!"

Phẫn nộ cùng không cam lòng nàng tích tụ hơn mười vạn năm dường như tất cả bộc phát ở giờ khắc này, ngân châu đính trên đuôi tóc chạm vào nhau phát sinh âm hưởng tăng thanh thúy, hồng liên giữa trán dường như muốn tích huyết.

Sở Tỳ bước về phía trước hai bước, ánh mắt rơi vào trên người Khương Ương đang giật mình, Khương Ương phục hồi tinh thần lại, làm bộ muốn quỳ xuống, nhưng được đỡ dậy.

Sở Tỳ chậm rãi vươn tay, vươn tay đặt trên đầu Khương Ương, động tác vô cùng mềm nhẹ, nàng từng chút vuốt ve tóc dài của Khương Ương, sau đó mềm nhẹ nói: "hài tử ngoan, không muốn các thân nhân của ngươi ra khỏi lòng đất sao?"

Nàng nói: "Ta sẽ cho các ngươi một nhân gian, nhân gian thuộc về yêu, ta muốn cho con dân của ta sống tự do khoái lạc hơn bất cứ ai."

Khương Ương ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt bỗng nhiên có nước mắt.

Nàng quỳ xuống, nức nở nói: "Vương."

"Khóc cái gì?" Sở Tỳ nâng ngón tay lau khóe mắt của nàng, ôn nhu nói: "Vốn dĩ chính là ta nên cho các ngươi, đã chậm trễ rất nhiều năm, hiện tại không có gì có thể ngăn cản ta nữa. Chỉ có đạo phong ấn này, chỉ cần còn phong ấn, thì ta vẫn không ra được."

Khương Ương lau nước mắt, nói: "Xin vương yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ nghĩ biện pháp phá giải phong ấn, đến lúc đó thuộc hạ sẽ ở Vạn Yêu Quật suất lĩnh chúng yêu cung nghênh vương."

Sở Tỳ đỡ nàng đứng lên, chợt thản nhiên cười: "Được, bản vương chờ ngươi."

Tim Khương Ương đập nhanh, không hiểu sao không dám nhìn thẳng, cúi đầu nói: "Về phong ấn, thiên đế ngày gần đây đã từng phái Đỗ Hành Tinh Quân đến Côn Lôn Sơn, nói là trên người hắn có khí tức của phong ấn, thuộc hạ cảm thấy…Có cần ra tay từ chỗ Đỗ Hành Tinh Quân hay không?"

"Cũng tốt, ngươi cẩn thận hành sự."

"Vậy thuộc hạ xin cáo lui."

"Mấy năm nay không phải ngươi đều tự xưng ta sao? Thế nào bỗng nhiên xưng thuộc hạ." Sở Tỳ chỉ chỉ cái lỗ tai của bản thân, cười lắc đầu nói: "Ta nghe khó chịu, trước đây thế nào hiện tại như thế đó đi."

"Thuộc hạ…. Ta đã biết."

Sở Tỳ: "Còn có, có phải ngươi đã quên một việc hay không?"

Khương Ương nói: "Vị kia trong núi tất cả đều tốt, nghe nói gần đây bên cạnh nuôi dưỡng một tiểu oa nhi, mỗi ngày mang theo trên người, ngay cả ngủ cũng cùng một chỗ."

Sở Tỳ vẻ mặt buồn bực, lỗ tai thú lập tức bắn ra, thấp giọng mắng: "Thứ không tiền đồ."

Nàng đã biết một nửa Nguyên Thần kia sẽ chạy đến Côn Lôn Sơn, những năm trước đây không nghe tin tức còn tưởng rằng tự mình tìm một chỗ tu luyện, không ngờ lại quay trở về.

"Nàng có thái độ gì?"

"Xem như trân bảo."

Sắc mặt Sở Tỳ dịu đi một chút, đem cái lỗ tai thu hồi trở lại, trầm ngâm nói: "Ngươi nghĩ biện pháp tiếp cận 'ta', sau đó trở về bẩm báo, Côn Lôn chỉ nhận ra nguyên hình của ngươi lúc nhỏ, cộng thâm dùng pháp lực ngươi hoàn toàn có thể qua mắt được nàng, không cần lo lắng bị phát hiện."

"Vâng."

Khương Ương đi rồi, Sở Tỳ mới mệt mỏi rã rời mà khép hờ đôi mắt, nhắm mắt dưỡng thần.

Ngô, hảo một thuộc hạ trung tâm.