Chương 6.

"Chơi không nổi thì đừng có chơi, đúng là loại không có tiền đồ."

Lời tôi nói ra đã lọt vào tai giáo viên chủ nhiệm.

Thầy đã mời ba mẹ của cả hai lên họp.

Mẹ của Giang Song có vẻ chỉ là một người vợ nội trợ bình thường, còn ba mẹ tôi tạm thời không rảnh nên đến sau.

Đứng trước mặt giáo viên và phụ huynh, Giang Song hoàn toàn thay đổi bộ mặt:

"Con chỉ là cùng bạn ấy đùa giỡn, là do bạn ấy kích động quá thôi."

Hắn cúi đầu, nhìn như thể oan ức lắm.

Mẹ của anh ta cũng không ngừng gật đầu:

"Đúng vậy, thưa thầy, con tôi ở nhà ngoan lắm, nhất định là có hiểu lầm gì đó ở đây rồi."

Giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía tôi:

"Các bạn cùng lớp phải yêu thương lẫn nhau, không nên có mâu thuẫn nặng như vậy.

Cả hai mau xin lỗi nhau đi, sau đó về viết bảng kiểm điểm, thứ hai chào cờ lên đọc trước toàn trường. Việc này cứ như vậy đi."

Hình như thế giới này thiếu niềm vui quá nhỉ? Tất cả đều thích đùa phải không? Sao không ai tò mò trò đùa đó là gì hết vậy?

Tôi lạnh lùng giật giật khóe miệng:

"Được rồi, Giang Song, vậy hãy thử nói xem cậu đã đùa tôi thế nào đi.

Để cho mẹ cậu nghe thử xem đó có phải là trò đùa hay không?”

Anh ta ngẩng mạnh đầu, biểu cảm có chút oán độc.

Giọng tôi bình thản:

"Có một số trò đùa ấy à…

Nếu cậu không thể nói cho mẹ nghe thì cũng không nên nói với các cô gái khác đâu.

Và nếu cậu thật sự cho rằng đó là trò đùa, vậy bây giờ, cậu kể hay tôi kể?"

Hắn ấp úng không nói được lời nào.

Anh ta không muốn nói thì để tôi nói, tôi lặp lại từng chữ trên bảng đen.

Mẹ Giang rốt cuộc cũng biết con trai ngoan của mình đã làm gì.

Bà ấy tức giận đến phát run.

Nhưng chính lúc này, tôi lại vẽ ra cho anh ta một đường lui:

"Tôi biết đây không phải ý của cậu, có người kêu cậu làm chuyện này đúng không? Là ai? Cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ không truy cứu nữa."

Ngay khi anh ta đang do dự thì có tiếng gõ cửa.

“Báo cáo.”

Tân Cảnh Sinh hô một tiếng báo cáo, đi vào trước khi giáo viên cho phép.

Hắn cũng không biết đã nghe bao lâu, vừa đến liền mở miệng:

“Không cần phải phiền phức như thế, tôi biết ai làm rồi.”

Hắn đi tới trước mặt Giang Song, trịnh thượng nói:

“Là Đàm Tuyết, đúng không?”

Hắn nhìn tôi, có chút không thốt nên lời, nhưng vẫn phải nói:

"Tôi, Tân Cảnh Sinh, nói được làm được. Tôi đã nói với mọi người rằng sau này tuyệt đối sẽ không có người nào tới làm phiền cậu nữa”

Tân Cảnh Sinh giỏi nhất việc lôi kéo mọi người về phía hắn,

Vậy nên tôi mới kéo hắn vào chuyện này, hi vọng rằng hắn có thể phát huy được chút tác dụng.

Mấy trò chơi nhỏ của đám người này, tôi không để vào mắt.

Có điều…“Ruồi không gây chết người, mà gây buồn nôn”.

Họ biết tận dụng tình huống, và đương nhiên là tôi cũng có thể làm như vậy.

“Mài dao không bỏ sót người tiều phu” và tôi sẽ không phải dành thời gian học tập quý giá để xử lý mấy việc lặt vặt như này trong tương lai nữa.

Đang chìm vào trong suy nghĩ, một người đàn ông vội vã xông vào, và tát thẳng vào mặt tôi.

"Đồ lang tâm cẩu phế, lại còn hợp tác với người khác để tung tin đồn về chị họ của mày!

Tao làm sao có thể có loại con gái như mày, còn không mau xin lỗi chị họ mày đi?"

Mẹ tôi cũng không ngăn cản mà còn nói với giáo viên rằng họ quá xấu hổ, về nhà nhất định sẽ dạy cho tôi một bài học.

Xem ra chuyện xấu mà Đàm Tuyết làm đã bị Tân Cảnh Sinh truyền ra ngoài rồi.

Mũi tôi nóng lên, một hàng máu chảy xuống, cổ họng cũng xộc lên mùi máu tươi.

Trong lòng tôi cười lạnh, lại có chút bi đát:

“Tôi cũng muốn biết, tôi làm sao có thể là con gái của loại người như các người?”