Chương 8.

Thật là tốt, vì mọi thứ đã xảy ra đúng như tôi những gì tôi mong muốn.

Tôi nhân cơ hội này lấy được thiện cảm của mọi người, tiện ra khỏi nhà luôn trước kỳ thi để yên tâm ôn tập.

Họ giúp tôi nói với tất cả mọi người rằng cha mẹ tôi là người tồi tệ, và chuyện là do Đàm Tuyết gây ra.

Hoàn hảo.

Tôi cũng rất hài lòng với kết quả cuối cùng này. Sau khi thầy giáo giúp tôi giải thích với bố mẹ, mẹ tôi đã lẩm bẩm nhiều lần:

- Làm sao có thể chứ? Thưa thầy, thầy có nhầm không? Làm sao có thể chứ?"

Cuối cùng tôi đã có được những gì tôi muốn.

Khi xin ở trọ, sinh hoạt phí sẽ do giáo viên bàn giao.

Họ vẫn quan tâm đến thể diện ở một mức độ nào đó, nên bởi vậy, họ vẫn sẽ cung cấp chi phí sinh hoạt ho tôi.

Để tiết kiệm trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi đã phải cắt giảm thực phẩm.

Giang Song xin lỗi tôi sau khi kế hoạch của Đàm Tuyết bị phá hủy.

Anh ta nói xin lỗi và bản thân anh cũng không biết Đàm Tuyết và gia đình tôi lại là loại người như vậy.

Tôi không chấp nhận, không tha thứ, cũng chẳng quan tâm đến anh ta.

Không, nói hiện tại tôi chỉ quan tâm đến bản thân mình thì đúng hơn, chỉ muốn nắm chắc tương lai trong tay của chính mình.

Nếu Đàm Tuyết và hai người kia không đến quấy rầy tôi, có lẽ tôi sẽ không báo thù nữa.

Quãng thời gian học cấp 3 thực sự rất quý giá.

Sau vụ việc đó, tôi cắm đầu học điên cuồng, cố gắng tiếp thu nhiều kiến thức nhất có thể trong một khoảng thời gian ngắn.

Đối với Đàm Tuyết, chuyện lộ kế hoạch hóa thành hư vô.

Nhưng quan trọng hơn hết, mọi người đều biết rằng cô ta đã xúc phạm Tân Cảnh Sinh.

Vì vậy, tình hình của ả cũng không thực sự tốt lắm.

Thật ra thì tôi cũng không khá hơn là bao, nhưng lời nói của Tân Cảnh Sinh trước đó đã khiến cho không ai công khai gây khó dễ cho tôi nữa.

Có hai lí do chính cho việc đó, đó là do Đàm Tuyết đã xúc phạm Tân Cảnh Sinh, và hai là vì tôi đã "lọt vào mắt xanh của cậu ấy".

Họ nghĩ như vậy là bình thường, giống như bây giờ.

Hắn ta rõ ràng không phải người của lớp chúng tôi, nhưng hắn lại ngang nhiên xuất hiện ở đây một cách oai phong, chiếm lấy chỗ ngồi của người khác, và hắn đương nhiên chẳng hề quan tâm đến điều đó.

Hắn hỏi tôi: “Khi nào cậu mới học xong?”

Tôi thậm chí còn không thèm nhìn lên:

"Học không hết, vĩnh viễn học cũng không xong."

Anh ta nhìn tôi một lúc lâu, sau đó, vị thiếu gia thường ngày khoa trương và phóng đãng lại hạ giọng xuống:

"Đàm Tuyết nói rằng cậu luôn thích tôi, điều đó ... có đúng không?"

Động tác trên tay tôi dừng lại, cuối cùng ngước mắt lên, nhìn thấy một đôi mắt giả vờ bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa chờ mong.

Tôi cúi đầu và tiếp tục làm bài.

"Cô ta muốn biến cậu thành trò hề, cậu có cảm thấy những gì cô ta nói với cậu là sự thật không?"

Sau một hồi im lặng, Cảnh Sinh ồ lên một tiếng

Tôi không cảm thấy xấu hổ hay tội lỗi gì hết, và giọng điệu bình thản chán:

"Người khác thích tôi, nhưng tôi không có tình cảm với người đó, cho nên mới đùa giỡn như vậy, Tân Cảnh Sinh, tôi không thích cậu."

Hắn ta tái mặt, như thể cuối cùng hắn cũng nhận ra những gì mình đã làm vào lúc đó.

"Nhưng ... nhưng lúc đó cậu không từ chối .. không bị lừa sao?”

Và thay vào đó, nó khiến tôi mất mặt.

Tôi vẫn bình tĩnh nói:

“Tôi không có bị cậu lừa, cũng không phải là cậu mềm lòng mà là tôi tránh né.

Nếu không phải vì một lý do khó hiểu nào đó khiến cậu có hứng thú với tôi, và nếu lúc đó tôi từ chối anh, thì hoàn cảnh của tôi hôm nay có gì khác với Đàm Tuyết chứ ?

"Tân Cảnh Sinh, sau này hãy làm người tốt đi, đối xử thân thiện với mọi người. Thích cũng bắt đầu từ đó mà ra cả đấy."

Vì vậy, mong hắn sẽ hiểu, là tôi sẽ không thích hắn.

“Có một câu chuyện tôi mà rất thích, kể về một người đàn ông đã nhặt được một khẩu súng thật trên đường vào mùa hè khi anh ta mười ba, mười bốn tuổi,

vì anh ta không sợ trời cao nên đã bóp cò, và đương nhiên là đã không có ai chết hay bị thương cả.”

“Anh ta cứ nghĩ rằng mình đã bắn một phát súng trống, và sau đó khi anh ta tầm khoảng ba mươi tuổi, khi đang đi trên đường thì nghe thấy tiếng gió thoảng sau lưng,

anh ta dừng lại và quay lại, rồi viên đạn bất ngờ trúng ngay giữa lông mày của anh ấy."

Tôi sẽ không trả thù những điều không xảy ra.

Chính hắn ta đã mang đến cho tôi những rắc rối ở đời này, và cũng đã giải quyết chúng giúp tôi. Lời khuyên này đã là quá đủ cho hắn rồi.