Chương 5.1: Câu dẫn

Diệp Linh Lung dùng những vật liệu mà mình thu thập được ở trước cửa ký túc xá để tạo nên tuyến phòng thủ, nhiều loại chướng ngại có hình gấp khúc, nhằm đảm bảo số lượng những con tang thi xuất hiện ở trước mặt Lý Quân mỗi lần không vượt quá ba con.

Mặc dù Lý Quân không phải là một người chiến đấu chuyên nghiệp, nhưng cơ thể của anh lại rất cường tráng, lại từng phục vụ trong binh đội, dùng dao cũng rất tốt. Hơn nữa, anh lại rất gan dạ và bình tĩnh, những con thây ma bình thường khi xuất hiện trước mặt anh đều bị anh chém hai ba nhát liền sẽ chết.

Diệp Linh Lung mua cho bản thân mình một cây thương dài, như vậy thì cô có thể đứng phía sau để hỗ trợ Lý Quân chém gϊếŧ.

Sau khi khắc phục chướng ngại tâm lý, việc này cũng không tính là quá khó mà ngược lại còn có thể giúp cô lấy thêm kinh nghiệm.

Khi bước tới giai đoạn này, đối mặt với những con tang thi di chuyển chậm chạp này thì tâm lý của Diệp Linh Lung cảm thấy ghê tởm nhiều hơn là sợ hãi.

Phân nửa những con tang thi trong tòa nhà ký túc xá là những người đã bị đột biến vào ngày đầu tiên, lúc này cơ thể của chúng đều đã mục nát và bắt đầu toả ra mùi hôi thối. Ngoài ra, có một số là bị nhóm đầu tiên cắn sau đó bị truyền nhiễm, vết thương trên người có đủ kiểu hình dáng kỳ lạ, có con thiếu tay thiếu chân, cũng có con chỉ còn lại nửa cái cổ.... Thậm chí Diệp Linh Lung còn nhìn thấy có con phía bụng rỗng tuếch không có thứ gì, máu bị đông lại thành một khối chất dịch màu đen, trông cực kỳ ghê tởm.

Cho dù như vậy thì vẫn là câu nói đó, một khi đã đi đến bước này rồi thì cho dù có sợ hãi và ghê tởm đến đâu thì cũng vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.

Cứ như vậy, hai người bọn họ từ từ gϊếŧ sạch hết những con tang thi trong hành lang.

Sau đó là đến từng gian phòng ký túc xá.

Kế tiếp, vẫn tiếp tục sử dụng các chướng ngại vật để làm đồ hỗ trợ và bắt đầu quét hết tầng trên và tầng dưới.

Hai người bọn họ mất gần ba ngày trời, cuối cùng mới dọn dẹp sạch sẽ cả toà nhà ký túc xá, đồng thời cũng tìm thấy được vài người còn sống sót.

Dĩ nhiên, họ đều là những nữ sinh đang lo lắng và sợ hãi trốn trong phòng ký túc xá của mình.

Lúc này cũng đã được một tuần kể từ khi dịch zombie bắt đầu bùng phát, cho dù là cảm xúc hay là cơ thể thì mọi người về cơ bản cũng xem như là chạm đến gần điểm cực hạn rồi. Lý Quân và Diệp Linh Lung một thân được trang bị đầy đủ vũ khí, giống như những anh hùng từ trên trời giáng xuống, hầu hết tất cả mọi người đều rất biết ơn và cảm kích bọn họ, cũng có một số người gục ngã do mất bình tĩnh.

Có một nữ sinh tóc dài vừa khóc lóc vừa nắm lấy Lý Quân chất vấn, tại sao không đến sớm hơn một ngày? Nếu hai người đã có khả năng gϊếŧ được bọn thây ma thì tại sao lại không đến sớm hơn để giải cứu bọn họ? Để bọn họ ở đây chịu đựng nhiều đau khổ như vậy. Bạn cùng phòng của cô ta một ngày trước vì không thể chịu đựng được nỗi sợ hãi và cơn đói khát mà đã lựa chọn nhảy lầu tự sát.

Diệp Linh Lung cũng lười quan tâm đến cô ta, cô nói: “Hãy mở con mắt to ra mà nhìn rõ, thế giới bây giờ chính là như vậy. Việc tự sát, bị gϊếŧ hoặc là bị ăn thịt từng giây từng phút đều có thể xảy ra, nếu như cô không chịu đựng được nữa thì có thể tìm đến cái chết, sẽ không có ai cản cô lại đâu. Ở đây không có ai thiếu nợ gì với cô cả, cũng không ai có nghĩa vụ nhất định phải giải cứu cô. Tự mà lo chăm sóc cho bản thân mình đi.”

Cô nói xong thì liền quay người rời đi.

Lý Quân nhún vai, gạt tay nữ sinh ra, sau đó đuổi theo Diệp Linh Lung.

Dù cho có cá tính đến đâu, thì anh cũng là người đi theo được Diệp Linh Lung chiêu mộ, đương nhiên là khi gặp vấn đề thì anh sẽ luôn lắng nghe ý kiến của cô.