Chương 4: Lấp đầy không gian

Cơm nước xong, An Nhiên tiếp tục hành trình mua sắm của cô, lần này là quần áo và các loại đồ dùng sinh hoạt, cho đến khi con lừa điện nhỏ của cô hoàn toàn hết pin mới thôi.

Sáng sớm ngày hôm sau, An Nhiên lại ra ngoài, lần này cô đi tới một chợ bán sỉ nông sản, sau khi mua rất nhiều hạt giống thức ăn và một ít hạt giống rau quả, còn thuận tiện mua thêm chút công cụ nông canh, dù sao đất trống trong không gian lớn như vậy không thể lãng phí.

Vốn định mua thêm cây ăn quả, nhưng ông chủ bán cây ăn quả nói, hiện tại cũng đã là tháng mười một, mùa này vốn không có cây ăn quả bán, không có cách nào, An Nhiên đành phải dẹp đường hồi phủ.

Nhưng lúc gần đi thì cô nhìn thấy những thùng hoa quả rau dư trong chợ nông sản, An Nhiên đau lòng muốn chết.

Những trái cây rau quả này nếu như không thu lại, đợi đến khi tận thế, chẳng phải tiện nghi cho những con chuột cùng đám sâu bọ kia rồi sao, cái này thật là lãng phí mà!

Nhưng quay đầu nghĩ lại, cô lại nói: “Ai~đúng rồi, đến lúc đó mình tùy tiện tìm chiếc xe rồi lái tới nơi này, sau đó lấy toàn bộ chúng đi không phải là được rồi sao, hắc hắc, mình thật đúng là một thiên tài mà!”

Nói xong, An Nhiên liếc mắt nhìn chợ nông sản một cái, sau đó đắc ý rời đi.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, An Nhiên trực tiếp nghỉ việc, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi mua các loại đồ dùng cần thiết.

Lương thực hiện tại không cần mua nhiều, cái này sau tận thế có thể lại đi tìm, hiện tại điều cô muốn làm chính là, lấp đầy khoảng trống trong không gian.

Cứ như vậy, An Nhiên một bên bận rộn xử lý ruộng đất trong không gian, một bên tiếp tục mua vật tư ở bên ngoài, cho đến khi tiêu hết tiền mới thôi.

Nhìn không gian tràn đầy sinh khí, cô cảm thấy trong lòng bình yên thỏa mãn.

Đứng ở một chỗ cao trong không gian nhìn xuống phía dưới, xa xa trên bãi cỏ có hàng rào vây quanh, gà vịt ngỗng cùng dê bò đang ăn cỏ, còn có mấy con heo bị nhốt ở trong chuồng, An Nhiên hài lòng gật đầu.

Lại nhìn về phía bên kia, bên này là từng mảnh cây nông nghiệp đã sắp thu hoạch được, còn có một mảnh ruộng mọc đầy các loại trái cây và rau dưa, ở dưới chân núi, trong hồ nước còn nuôi các loại thuỷ sản tươi sống mà An Nhiên thích ăn.

An Nhiên nhìn hồ nước dưới chân núi kia, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là nơi này không thể nuôi dưỡng hải sản, nếu không mình đã có thể ăn no, mình vẫn thích ăn hải sản hơn!”

Lại nhìn về phía ngọn núi xa xa, phía trên kia còn trồng vài loại cây ăn quả mà An Nhiên dùng giá cao để mua về từ nói khác trồng vào, ngay cả một ít trái cây nhiệt đới cũng có.

An Nhiên cũng mặc kệ những cái cây kia rốt cuộc có thể sống sót hay không, dù sao cứ trồng là được.

Trong rừng cây còn được An Nhiên trồng một ít nấm có thể ăn, còn nuôi mấy thùng ong mật, như vậy, về sau cũng có thể có mật ong tươi ngon để ăn rồi.

Còn có, bên dòng suối nhỏ dưới chân núi, An Nhiên còn xây một căn nhà gỗ nhỏ có thể di động ở nơi đó.

Bên trong căn nhà gỗ nhỏ này có đầy đủ hết các thiết bị cần thiết, các loại đồ dùng gia đình điện gia dụng đều có, hoàn toàn có thể để cho một một nhà ba người sinh hoạt bình thường ở bên trong, chỉ có điều ở trong không gian không có điện và khí tự nhiên.