Chương 56: Kẻ Gϊếŧ Người 2

Karen đi vào phòng khách, thấy thím Mary đang cùng Hughes phu nhân ngồi ở trên sô pha, hốc mắt của Hughes phu nhân phiếm hồng, cầm khăn giấy thỉnh thoảng lau khóe mắt, thím Mary ở bên cạnh an ủi.

Hôm qua đã quá muộn, shuth phu nhân không vào nhà, hôm nay bà đến tìm kiếm sự an ủi của bạn thân của mình.

"Yên tâm đi, ta sẽ đem lão Darcy tu sửa thật tốt, sẽ an bài cho hắn một tang lễ rất đàng hoàng, ai, hung thủ thật sự là quá ghê tởm, lão Darcy thật sự là đáng thương."

Nghe được thím Mary đang nói những lời này với Hughes phu nhân, Karen nhịn không được đi tới nhắc nhở:

"Đúng vậy, tuy rằng hung thủ tàn nhẫn đem lão Darcy phân thây thành mấy chục khối, nhưng năng lực của thím, nhất định là không thành vấn đề."

"Lão Darcy chết tiệt!”

Thím Mary thốt lên;

Cô thật sự là mới biết được lão Darcy cư nhiên đã biến thành những lão Darcy.

Sau khi mắng ra, thím lập tức đổi giọng:

"Hung thủ chết tiệt cư nhiên đối xử với lão Darcy như vậy."

Ngay lập tức,

Thím bất chấp an ủi Hughes phu nhân,

Cô cũng rút ra một chiếc khăn giấy và lau nước mắt cho chính mình.

"Ngươi bị sao vậy?" Hughes phu nhân nhìn về phía thím Mary, không phải là người đang an ủi ta sao?

Thím Mary có chút nghẹn ngào nói:

"Ta vì lão Darcy đau lòng, hắn thật sự là. . . Thật thảm.”

Hughes phu nhân ngẩng đầu, nhìn về phía Karen đang đứng ở nơi đó, miễn cường cười, nói: "Karen, ta cùng thím ngươi dự định buổi tối đi ăn thịt nướng, ngươi cùng chúng ta đi đi, chúng ta sẽ đến một quán thịt nướng rất nổi tiếng.”

"Ta không đi được." Karen từ chối.

Thím Mary ngẩng đầu, lúc này hốc mắt thím có chút phiếm hồng, nói: "Đi đi, đêm nay ta sẽ uống rượu, trong nhà chỉ có một người đàn ông trưởng thành như ngươi thích hợp ở cùng chúng ta.”



Karen đề nghị: "Ta có thể gọi chú.”

Thím Mary gần như mất khống chế cảm xúc gầm gừ nói: "Ta sẽ không cho hắn có thời cơ lợi dụng uống say rồi đưa cả hai người phụ nữ lên giường!”

"Được rồi, ta đi."

"Ngươi đợi ta một lát, ta trước tiên đi xuống đem mấy vị khách kia hoàn thành."

"Được rồi, Mary."

Thím Mary đứng lên, vừa dùng khăn giấy lau nước mắt vừa hướng tầng hầm đi xuống, chờ đi xuống dốc sau đó, còn nghe được phía dưới truyền đến một tiếng hô to:

- ***, lão Darcy đáng thương !!!.

Hughes phu nhân trên sô pha thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn nháy mắt với Karen, nói:

"Phải vất vả Mary, đúng rồi, Karen, cái đồng hồ ta tặng ngươi đây, sao ngươi không đeo? Ngươi không thích sao?”

Phu nhân Hughes tìm thấy cổ tay của Karen trống rỗng.

"Chiếc đồng hồ mà phu nhân đưa cho ta rất thích, nhưng ta còn chưa dưỡng thành thói quen đeo đồng hồ, buổi sáng lúc rời giường liền quên, có lẽ sau này sẽ quen."

"Vậy là tốt rồi, ta còn tưởng rằng ngươi ghét bỏ chiếc Monroe ta tặng ngươi."

"Làm sao có thể, đây chính là lễ vật quý giá nhất mà ta nhận được ngoại trừ người nhà."

Lúc này, điện thoại reo.

Karen đi qua và trả lời điện thoại.

"Xin chào, là nhà Inmerais sao, ta tìm Karen." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của cảnh sát trưởng Duke.

"Xin chào cảnh sát trưởng Duke, ta là Karen."

"Thân phận của thi thể dưới sân khấu vũ trường Crown, chúng ta đã điều tra được, tên là Cole, là người của thành phố bên cạnh, ba tháng trước đến Luo Jia tìm việc làm. Đây là thông tin mà cảnh sát thành phố bên cạnh đã phản hồi lại với chúng ta.

Ta đã bảo nhân viên cảnh sát dưới tay đến khu phố hắn từng hoạt động để điều tra, hẳn là rất nhanh liền có thể nhận được tin tức cụ thể, ví dụ như hắn làm việc ở đâu, bên cạnh tiếp xúc đều là người nào.”



"Nếu như lên báo, hẳn sẽ dễ tìm được hơn." Karen nói.

"Ta đã nộp đơn, nhưng đã bị từ chối, lý do vì vụ án này sẽ gây ra rối loạn xã hội, có khả năng còn gây ra cuộc biểu tình của giáo hội Berry.

Ta thực sự muốn dùng cái giày da này để đá mấy tên chính trị gia ra khỏi thành phố này!

Bọn họ đơn giản chỉ đang lo lắng cho việc bầu cử, cho nên bức thiết muốn đem sự tình đè xuống, nếu như chúng ta có thể đăng báo trước, công bố hình ảnh của người chết, có lẽ đều không cần cảnh sát thành phố bên cạnh trợ giúp, hiện tại chúng ta cũng đã tìm được mạng lưới quan hệ của hắn ở thành phố này rồi.

Hiện tại, ta chỉ có thể mong cho kết quả có nhanh một chút.

Phía bên này ta cũng đã đem mạng lưới quan hệ lão Darcy liệt kê rõ ràng, chỉ chờ tên khốn Cole kia, ngươi nói xem, đối chiếu mối quan hệ xã hội giữa hai người, có thể thu hẹp phạm vi hung thủ, đúng không?”

"Đúng vậy."

"Ta vẫn muốn hỏi ngươi một câu, Karen, hung thủ thật sự ngu xuẩn như vậy sao, chuyên môn tìm người bên cạnh xuống tay, chẳng phải rất nhanh sẽ bị phát hiện sao?"

"Cảm xúc và kinh nghiệm của ta nói rằng đây chính là trường hợp như vậy. Mà thực tế thì ngươi vẫn chưa tìm được hắn ta ngay.”

"Ha ha, ý của ngươi là bởi vì cảnh sát chúng ta quá ngu xuẩn cho nên mới làm nổi bật sự thông minh của hung thủ?"

"Ta không nói như vậy."

Ai. . . Cảnh sát trưởng Duke thở dài, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm quẹt diêm, hẳn là đang châm thuốc.

“Ngươi đã nói rồi, tên kia rất nhanh sẽ gϊếŧ một người khác và hoàn thành sáng tạo nghệ thuật giống như đống phân chó của hắn, ta hy vọng có thể ở lúc trước khi hắn gϊếŧ người, tìm được hắn, bắt lấy.”

"Ta cũng hy vọng như thế."

"Được rồi, ta cúp máy trước, có tin tức ta sẽ thông báo cho ngươi, không biết vì sao ta có dự cảm, phán đoán của ngươi là đúng."

"Cám ơn."

Cúp điện thoại, Karen cười cười với Hughes phu nhân, chỉ chỉ phương hướng tầng hầm:

"Phu nhân, ta đi xuống giúp thím trước."

"Được."