Chương 4

Ăn thịt người! ! !

"Áaaaaaaaaaaaaaaaaaah!"

Tôi sợ hãi hét lên, sau đó đá vào thân dưới của Tần Hạo.

Tần Hạo che bụng dưới, sắc mặt tái nhợt:

"Lạc Bảo Châu, em…. em… em!"

Tôi quay người bỏ chạy, cảm giác như gắn Phong Hoả Luân dưới bàn chân.

Cứu với áaaah á á áaaaaaaaaa

Tần Hạo thực sự là một con yêu quái!

Thế giới này quá đáng sợ!

Tôi tuyệt vọng chạy về phía trước, tim đập loạn xạ, l*иg ngực căng cứng đến mức sắp nổ tung vì thiếu oxy.

Dừng lại một chút ôm chặt ngực, tôi tuyệt vọng nhìn hành lang tối tăm trước mặt.

Chắc chắn tôi đã chạy liên tục mấy trăm mét rồi, tại sao tôi vẫn còn ở trong giảng đường?

Phía sau có tiếng bước chân dần dần đến gần.

Tôi nuốt nước bọt và kinh hoảng quay lại phía sau nhìn.

Tần Hạo vẻ mặt lạnh lùng từng bước một đi về phía tôi, những chiếc đuôi uốn lượn như sóng, toàn thân phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.

Lúc này, Tần Hạo đẹp trai như vị thần từ trên trời giáng xuống.

“Ha, Sao lại không chạy nữa rồi?”

Tôi cảm thấy thật đáng sợ, lập tức quỳ xuống đất và bắt đầu lạy:

"Cửu Vĩ đại nhân, xin hãy tha thứ cho tôi. Tôi trên có mẹ già chín mươi tuổi dưới có con thơ mới ba tuổi rưỡi. Người tôi cũng không thơm tho gì cho cam, một năm chỉ tắm có một lần, khắp người đều toàn mùi thôi, hơn nữa tôi còn gầy tong teo, thịt tôi chắc chắn là không dễ ăn đâu!”

Tần Hạo nhìn tôi, nhếch mép cười:

“Tôi không ăn thịt người, tôi chỉ ăn tim người thôi, đặc biệt là trái tim của mấy cô gái trẻ”.

Nói xong anh ta cong ngón tay, tôi kinh hãi phát hiện mình đang lơ lửng trên không.

Tần Hạo kéo cổ áo tôi, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn:

"Những cô gái mười tám tuổi ấy, nội tạng cứ phải gọi là ngon hết nấc."

Chuyện gì xảy ra sau đó thì tôi không biết, vì tôi đã ngất luôn tại chỗ rồi.

Sáng sớm hôm sau thức dậy vì bụng tôi kêu ùng ục.

Bạn cùng phòng đều đang ngủ say nên tôi nhẹ nhàng ngồi dậy.

Ch.ế.t tiệt!

Đêm qua tôi đã mơ một giấc mơ rất đáng sợ.

Nằm mơ thấy Tần Hạo biến thành cáo chín đuôi!

Thật là đáng sợ...

Tôi vội vàng sờ ngực mình, liền ngây ngốc.

Hai chiếc cúc phía trước của chiếc áo sơ mi trắng bị mất rồi.

Trên ngực áo còn có một vết m.á.u nhỏ, giống như một đoá mai đỏ đang nở rộ.

Ký ức tối qua dần dần hiện lên trong đầu.

Tần Hạo nắm lấy cổ áo sơ mi của tôi, tay chỉ dùng chút sức, chiếc cúc áo của tôi rơi ra.

Tình hình lúc đó hắn đã có một cái nút đã đập vào mặt anh ta.

Đồng tử Tần Hạo run lên, hai dòng má.u đỏ tươi chảy xuống chiếc cằm trắng nõn của anh, thấm vào áo của tôi.

Những chiếc răng nanh sắc nhọn, cái miệng đầy máu, khung cảnh kinh hoàng và rùng rợn đã làm tan nát trái tim mong manh của tôi.

Sau đó, tôi ngất xỉu.

Đây không phải là mơ à?