Chương 7

"Chạy nhanh như vậy, em định đi đâu à?"

Tần Hạo giơ ngón tay lên không ngừng lắc, trên đó treo một chuỗi hạt màu đen.

Anh ta nhìn tôi cười hehe, như thể mèo bắt được chuột xong không ăn ngay mà bắt đầu vờn qua vờn lại.

Tôi phanh gấp, quay đầu bỏ chạy.

"Giá ~ giá~ giá"

Tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, tôi cứng người ngẩng đầu lên, Châu Mãnh từ thắt lưng trở lên cởi trần, để lộ bộ ngực rắn chắc và hình dáng cơ bụng hoàn hảo.

Bên dưới cơ bụng là tứ chi của ngựa có hoa văn như hổ.

Sau cùng là một chiếc đuôi đỏ rực đung đưa theo bước chân của Châu Mãnh.

Tôi nhìn mái tóc trắng bồng bềnh khác hẳn với vẻ ngoài ban ngày của Châu Mãnh, chợt nhớ đến lời miêu tả trong Sơn Hải Kinh:

" Lộc Thục là một loài thần thú cổ đại, dáng vẻ giống như ngựa, đầu màu trắng, đuôi màu đỏ, thân mình đầy vằn hổ, kêu lên giống như con người đang hát. Truyền thuyết kể rằng mặc da lông của Lộc Thục ở trên người mình thì có thể khiến cho con cháu gia tộc hưng thịnh.” ***

(***: Tham khảo trên wordpress Niệm Lam)

"Bạn học Lạc Bảo Châu, sao cậu lại chạy trốn?"

Tôi tuyệt vọng nhìn trái rồi nhìn phải.

Tần Hạo là Cửu vĩ hồ, Châu Mãnh là Lộc Thục, chẳng lẽ mình vô tình xuyên không rồi? Xuyên luôn vào “Sơn Hải Kinh” cmnr?

Mệt rồi, để Trái Đất tự diệt đi.

Tôi ngồi phịch xuống đất:

"Nói đi, làm sao thì các người mới thả tôi đi?"

Tần Hạo thu hồi vẻ mặt giễu cợt, ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn tôi:

"Chúng tôi cần một “Người trông coi” mới."

" Người trông coi?"

Tôi ngước khuôn mặt nhợt nhạt lên nhìn,

“Tôi mới mười tám tuổi, là sinh viên năm nhất đại học, thậm chí còn chưa có bạn trai, đã phải làm Người trông coi?”

"Có một lối đi giữa Sơn Hải Kinh và phàm trần. Người trông coi đã canh giữ lối đi này qua nhiều thế hệ, để ngăn chặn quái vật trong Sơn Hải Kinh xâm nhập vào thế giới người phàm."

" Người trông coi cuối cùng đã ch.ế.t, rất nhiều hung thú đã chạy thoát từ thông đạo đó. Chúng tôi cần em giúp chúng tôi bắt những hung thú đó lại và phong ấn thông đạo."

Tần Hạo nói xong, lôi ra một cuốn thẻ tre, màu sắc của thẻ tre xanh như ngọc bích, gần như ướt đẫm má.u.

Tôi nhảy lên, đưa tay nhận lấy thẻ tre:

"Thành giao."

Tìm đường sống trong coi ch.ế.t, chẳng qua là làm một “Người trông coi” chứ gì đâu, còn hơn bị quái vật ăn thịt.

Sau khi được thông não một hồi, tôi ch.ế.t lặng.

Các loài hung thú trong Sơn Hải Kinh được chia làm hai phe lớn, một phe là hung thú và một phe là thần thú.