Chương 31: Ngoại Truyện 1: Nhất sinh sở ái

Phần phiên ngoại

Thời điểm quay video quảng bá, Quan Ánh phát hiện ra rằng váy đồng phục học sinh của cô đã bị rách.

Đây là mẫu đồng phục học sinh mới, vừa mới làm xong bộ mẫu, chưa sản xuất hàng loạt, chỉ có một bộ như vậy, tối qua ở nhà cô đã mặc cho Chu Tân Hạc xem, kết quả vừa nhìn thấy lại nhìn luôn trên giường.

Quan Ánh nhớ lại, là bị Chu Tân Hạc xé!

Thảo nào cô nghe thấy tiếng vải bị xé, còn tưởng rằng đó là cà vạt của anh.

Chị gái khóa trên giúp Quan Ánh chụp ảnh đi tới nhắc nhở: Đàn em, váy em bị rách kìa, ngay sát chân em, trong ảnh lộ rõ

lắm, nếu không chúng ta dừng lại một chút?"

Quan Ánh: "..."

A, thật là xấu hổ!

"Ồ, có lẽ vừa rồi vô tình mắc vào bên kia hàng rào." Vẻ mặt Quan Ánh bình tĩnh nói: "Ở nhà em có vải loại này, đợi em quay về sửa lại. Hôm nay chỉ có thể đến đây thôi, được chứ?"

Để nộp bài tập càng sớm càng tốt, một số thành viên trong nhóm đã đề nghị về nhà cô để cùng sửa chữa.

Nguyên nhân chính thì ai cũng biết, Quan Ánh sống trong biệt thự cao cấp, phòng chứa đồ trong nhà còn xa hoa hàng trưng bày trong cửa hàng, mọi người muốn chiêm ngưỡng cuộc sống xa hoa của một người phụ nữ giàu có.

Đàn chị thường hay phát sóng trực tiếp đã hỏi ý kiến Quan Ánh là có thể cho những người hâm mộ xem biệt thự không? Quan Ánh đã hào phóng đồng ý.

Dưới ống kính, cả biệt thự không thể lọt vào trong 1 khung hình, fan thở dài bình luận: Có tiền thật sướиɠ!

Sân trước cũng rộng quá đi, đây có phải là biệt thự ở nội thành không vậy?!

Khi đến phòng để quần áo của Quan Ánh, thấy những chiếc túi sang trọng nằm rải rác trên sàn, những chiếc túi phiên bản giới hạn toàn cầu trị giá hơn hai mươi mấy vạn nhân dân tệ được "chất đống" trong góc.

Chờ đàn chị cố định điện thoại di động, một người đàn ông cao to và quý phái bước vào.

“Đang quay phim à?” Giọng của người đàn ông trầm lạnh, nhưng ngữ khí lại có vẻ ôn nhu khó hiểu.

Lúc này, giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô gái vang lên, mang theo một chút ý cười: "Đừng đứng đây, chị ấy đang phát sóng trực tiếp."

"Phát sóng trực tiếp?" Người đàn ông quay đầu sang một bên, nét lạnh lùng và dịu dàng của anh hiện rõ trong tầm nhìn của người xem.

Người xem: Tôi bất cẩn quá!! Đây chẳng phải là Chu Tân Hạc sao!?

- Tôi xem chương trình thời trang của anh ấy mỗi ngày, ngồi xổm, tôi không đủ khả năng để xem nhiều hơn, để tránh trở thành một con chó.

- Thì ra đây là vợ của ngài Hạc, cô ấy là Quan Ánh!?

- Chủ tài khoản thì ra là bạn cùng lớp thần tượng của tôi!! Chú ý!!

- Người phát ngôn của Trúc, Triệu Điềm Bội đã đến xem buổi phát sóng trực tiếp.

Đột nhiên, một nhóm người hâm mộ của Triệu Điềm Bội vào xem buổi phát sóng trực tiếp.

Chứng kiến

lượng fan tăng vọt từ dưới 1 nghìn lên 20 nghìn, đàn chị sốc đến suýt rớt quai hàm.

Trúc có hai người phát ngôn khác là ảnh đế, thấy thương hiệu mà thần tượng đại diện đang phát trực tiếp, các fan trẻ tuổi đã đến xem.

Trong vòng chưa đầy mười phút, phòng phát sóng trực tiếp đã trở nên phổ biến vào top đầu.

Mười phút trên mạng, thực ra chỉ là thời gian Quan Ánh đi nhà vệ sinh thay quần áo.

Đàn chị cuối cùng cũng hoàn hồn sau khi nhận được tin tức gây sốc, Quan Ánh là vợ của Chu Tân Hạc, bắt đầu trêu chọc người hâm mộ: "Đàn em ít nói quá, trông trắng và gầy, đặc biệt giống những người đẹp độc thân không có cuộc sống về đêm, các bạn biết đấy, thậm chí tôi còn không biết cô ấy đã kết hôn!"

"Vậy các bạn đều biết cô ấy là vợ của Chu Tân Hạc!?"

"Làm sao tôi biết được! Bình thường không để ý đến giới thời trang, cũng không mua nổi hàng xa xỉ! Dữ liệu hoàn toàn không đưa ra tin tức liên quan của bọn họ, thật đáng giận!"

……

Quan Anh từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy vẻ mặt đàn chị ngốc nghếch, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Cô gái trong màn ảnh có khuôn mặt thanh tú, rất ăn ảnh, đôi mắt đen và sáng, chiếc mũi hơi hếch và chiếc cằm nhỏ nhọn khiến người ta muốn véo, khi nói chuyện để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ xinh xắn, không có khí chất của một người phụ nữ xinh đẹp giàu có.

Giọng điệu nửa ngây thơ, nửa phong cách này thật sự gây chết người.

Người hâm mộ: Mẹ kiếp! Rất dễ thương! Hỏi thử xem cô ấy thích túi màu gì

Đàn chị: "Dùng túi của người ta không đáng yêu đâu nha."

Người hâm mộ: Chị nói với cô ấy là dùng màu hồng đi, siêu dễ thương.

Đàn chị không đọc bình luận nữa, mà là nhớ tới công việc, hỏi Quan Ánh: "Đàn em, đồng phục học sinh của em đâu?"

Quan Ánh chỉ phòng khách dưới lầu: "Chồng em đang giúp em sửa."

Những người khác: ? ? ?

Chu Tân Hạc đang giúp vợ may quần áo!?

Mấy cái đầu đồng thời rơi xuống.

Ông chủ xa cách và uy nghiêm đang ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách, dùng những ngón tay mảnh khảnh, trắng nõn, lạnh lẽo của mình cầm chiếc kim, hàng mi cụp xuống, anh luồn kim một cách thuần thục, từng đường kim mũi chỉ nghiêm túc, thực sự giúp vợ may váy!

Một người tuyệt vời như vậy, có thể ở nhà may vá!

Quan Ánh nhìn Chu Tân Hạc, lại nhìn vẻ mặt há hốc mồm của đàn chị, thầm nghĩ Chu Tân Hạc xé váy, thì anh khâu lại là đúng rồi?

Cô không thể không biết xấu hổ mà nói cho các cô ấy sự thật.

May xong đồng phục, Chu Tân Hạc nhìn Quan Ánh nhếch môi: “Em có muốn trang điểm lại không?”.

"Muốn." Chu Tân Hạc quay đầu nhìn đám người phía sau, khách khí xa cách hỏi: "Muốn chụp một bộ trang điểm không?"

"Có thể...chụp sao?"

"Gì cũng được."

Chu Tân Hạc xắn tay áo ngồi xổm bên cạnh Quan Ánh, bôi kem lót, trang điểm, kẻ mày, tô son. Đối với anh, làm loại việc này không tạo cảm giác là mẹ, ngược lại lộ ra vô tận sự cưng chiều.

Không thể không kể đến tủ đồ trang điểm của cô nàng đại gia, toàn những sản phẩm dưỡng da đắt tiền. Với 5, 6 hàng son môi nhiều màu sắc khác nhau, người đàn ông này có thể lấy được đúng chiếc son mà vợ yêu cầu.

Có gì mà anh không làm được!!

Khi còn ở tuổi thiếu niên, không hiểu chuyện thích một ông chủ lạnh lùng, hào hoa và độc đoán, nhưng khi lớn lên mới nhận ra rất khó để tìm được một người đàn ông có thể làm cha, làm bạn trai, làm bạn gái!

Người đàn ông đẹp trai lạnh lùng trang điểm cho vợ mang lại cảm giác cực kỳ tương phản, cực kỳ quyến rũ.

Sau khi trang điểm xong, người đàn ông đứng sau lưng cô vợ nhỏ, dùng những ngón tay mảnh khảnh chậm rãi chải mái tóc dài của cô, buộc thành kiểu đuôi ngựa cao lỏng lẻo như có phép thuật.

"..."

Buộc tóc lên cũng chẳng sao, xen anh như là nhà thiết kế có tài trong lĩnh vực này là được.

Bây giờ anh lại ngồi xổm xuống, sơn móng chân cho vợ!

Mấu chốt là người bên cạnh cũng không cảm thấy có gì không ổn, một bên nằm, một bên đứng, giống như mỗi ngày bọn họ đều lặp lại việc này, làm mãi cùng thành thói quen vậy.

Các sinh viên trong đoàn quay phim đều ngây người nhìn cảnh tiếp theo, trong lòng chỉ đọng lại một câu: thức ăn cho chó thơm quá.

*

Sau khi trở lại trường học để quay video tuyên truyền, Quan Ánh vui mừng đến mức nhảy lên không trung, đi vào con đường cạnh cái ao nhỏ phía sau, phịch một tiếng rớt xuống nước.

Ngay sau khi biết được chuyện này, Chu Tân Hạc lập tức lao ra khỏi phòng họp.

Để lại căn phòng toàn những quan chức cấp cao nhìn nhau chằm chằm.

Mười sáu tuổi, Chu Tân Hạc nhảy lớp để bước vào học viện thiết kế hàng đầu thế giới, không đến mười chín tuổi lại giành được nhiều giải thưởng thời trang lớn, là nhà thiết kế trẻ nhất trong lịch sử thời trang. Cổ phiếu của thương hiệu đang chững lại đã tăng vọt dưới thời của anh.

Khi còn trẻ đã bắt đầu gánh vác những trách nhiệm quan trọng, lại ở tuổi đẹp nhất mất đi bạn tốt, tạo nên cho anh tính cách ẩn nhẫn khác chế, anh sẽ không thể hiện rõ tình cảm của mình, cũng không chịu thừa nhận những cảm xúc yếu đuối, lúc nào cũng thể hiện ra một mặt hoàn hảo nhất.

Nhưng vừa rồi, vẻ mặt của người đàn ông hoàn hảo này đầy hoảng sợ.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ là xưởng thủ công nước ngoài có vấn đề?"

"Phủi phủi! Anh đừng có nói gở."

"Chắc chắn là vợ của anh ấy gặp chuyện, không tin anh xem đi.”

“Vợ anh ấy đang mang thai à?”

“Chắc năm sau bà chủ tốt nghiệp rồi đúng không? Bây giờ mang thai là vừa lúc. Không hổ là ông chủ, làm gì cũng vô cùng năng suất."

...

Sau khi được vớt từ trong ao lên, cả người Quan Ánh ướt sũng, vào đầu mùa hè, nước trong ao vẫn còn lạnh.

Cô hắt hơi một cái.

Vừa ngẩng đầu lên, cô thấy một người đàn ông đang vội vã chạy về phía mình.

"Chú nhỏ? Sao chú lại ở đây?"

Chu Tân Hạc bọc cô trong áo khoác và ôm cô thật chặt: "Hãy nói với hiệu trưởng của mọi người về việc có một cái ao như này trong trường rất không hợp lý."

"Hả?"

Ngày hôm sau, trường học mở cổng cho mấy chiếc xe vận chuyển đồ, chỉ mất một buổi chiều là cái ao được lấp.

Quan Ánh: "..."

"Chu Tân Hạc, anh có thể thực tế trong từng trường hợp hay không?"

"Làm thế nào để thực tế?"

Quan Ánh nhìn sang bên kia đường, giơ tay chỉ, "Giống như vậy."

Chu Tân Hạc nhìn theo hướng Quan Ánh chỉ, một cậu bé áo tím tóc xù đứng bên vệ đường, Đầu gối để trần, quần bò rách đến bắp chân, vừa đi vừa run rẩy, đầu cũng theo cử động từng chút một như bị chuột rút.

"Cái này là thực tế phải không?"

"Đúng."

"..."

Sau khi trở về nhà, Chu Tân Hạc đã thử nhuộm tóc màu tím. Anh nhìn chằm chằm vào gương, sau hai phút, anh gội sạch thuốc nhuộm tóc dùng một lần với vẻ mặt không chút thay đổi.

Cần thực tế trong từng trường hợp khác nhau, không thực tế cũng được.

*

Gần đây, Chu Tân Hạc đang thiết kế váy cưới cho Quan Ánh.

Tắm xong, Quan Ánh ngồi xuống, nằm trên sô pha bên cạnh đợi anh, một tay cô vò tóc, nghịch đỉnh đầu: “Khi nào thì có thể ngủ đi? Anh Chu.”

Chu Tân Hạc liếc nhìn đồng hồ: “Bảy giờ đã đi ngủ rồi?”

Quan Ánh dùng ngón trỏ móc lấy dây áo ngủ của cô: "Chúng ta có thể trò chuyện trước khi đi ngủ không?"

Chu Tân Hạc đã hiểu: "Vẽ xong anh sẽ ngủ với em."

"!" Tại sao gần đây anh lại tự chủ như vậy!

Quan Ánh ho khan một tiếng, điều chỉnh tư thế ngồi, lười biếng chống cằm nhìn Chu Tân Hạc, nhìn anh chăm chú vẽ váy cưới cho cô.

Chu Tân Hạc hơi ưỡn eo, ngón tay thon dài ấn lên tờ giấy trắng, tay phải cầm bút, đầu bút vạch ra những đường nét đẹp đẽ. Anh cụp mắt xuống, khuôn mặt nghiêng cũng đẹp trai không kém, có chút điềm tĩnh đặc trưng của nghệ sĩ, mang theo vẻ lãnh đạm và phi phàm, Quan Ánh sợ bên ngoài có sấm sét bất ngờ, anh sẽ phi thăng thành thần ngay tại chỗ.

Tâm hồn được vẻ đẹp lạnh lùng gột rửa, tinh thần Quan Ánh cũng thả lỏng, trở nên thoải mái lười biếng, không khỏi ngáp một cái.

Cô nghiêng đầu ngủ thϊếp đi.

Khi tỉnh dậy, cô không biết quần áo của mình ở đâu.

"Ở đâu cũng có thể ngủ." Người đàn ông phía sau áp sát vào gáy cô, giọng khàn khàn, hơi thở gấp gáp giống như tách ra khỏi nhân cách mà cô thấy trước đó.

Quan Ánh cảm thấy dinh dính, cô đỏ mặt, đang định nói thì người đàn ông phía sau rút ngón tay ra, vòng tay qua đầu cô, cầm lấy hộp khăn giấy trên tủ. Đầu ngón tay như ngọc của người đàn ông lấm tấm nước, anh rút khăn giấy chậm rãi lau trước mắt cô.

"Chu Tân Hạc!" Quan Ánh che mặt: "Anh… lợi dụng lúc em đang ngủ anh đã làm gì!"

Giọng điệu Chu Tân Hạc bình tĩnh: "Hầu hết những người đàn ông thực tế đều ham mê du͙© vọиɠ, anh đang cố gắng trở thành như vậy."

"!"

Cô chỉ thuận miệng nói, nhưng anh vẫn nhớ kỹ!

Chu Tân Hạc là một người có kỷ luật, rất tự giác, anh tập thể dục quanh năm, luyện ra một cơ thể sinh động với đường cong đầy hấp dẫn. Ở điểm này, Quan Ánh hoàn toàn trái ngược với anh, có thể ngồi thì không đứng, có thể nằm thì không ngồi, đi vài bước thì kêu mệt.

Vì vậy, loại công việc yêu cầu thể lực này đối với cô hoàn toàn bất lợi.

Chu Tân Hạc muốn đi lấy bαo ©αo sυ, nhưng Quan Ánh đã ôm lấy anh, nhẹ giọng nịnh nọt: “Thời kỳ an toàn không cần đeo.”

Giọng điệu của Chu Tân Hạc kiên nhẫn và dung túng: "Đừng tùy hứng."

Cô muốn sao? Cô không thể chịu đựng được thời gian sau khi anh đeo nó!!

Anh không đeo một cái thì có thể có cơ hội kết thúc, một khi đeo vào, sẽ là một vòng sinh tử mới, cô muốn sống lâu hơn!

Quan Ánh vừa khóc vừa nghĩ, nhất định cô điên rồi mới nấu cho anh nhiều canh bổ như vậy!!

*

Trong đám cưới của Quan Ánh và Chu Tân Hạc, bà Hoắc trở thành người chứng hôn của cô.

Bà Hoắc rất thích cô gái này, bà đã bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ hơn nửa năm nay.

Thấy con gái chậm rãi bước đi trong bộ váy cưới do chồng may cho, bà Hoắc bật khóc, xúc động hơn cả việc “gả” con trai của mình.

Quan Ánh đeo một chiếc mạng che mặt mà Chu Tân Hạc đã khâu từng mũi một cho cô. Đối mặt với ánh mắt trìu mến đó, Quan Ánh từng bước đi về phía người đàn ông cô yêu nhất.

Khi cô tràn đầy lo lắng về tương lai, cô gặp Chu Tân Hạc, anh là ánh sáng dẫn đường, tình yêu của cô không phải bọt nước mà là chấp niệm, là sự quyết tâm đã ăn sâu không thể lay chuyển.

Tình yêu của cô đã không bị phụ bạc.

Bỗng nhiên rất muốn khóc.

Chu Tân Hạc nắm tay Quan Ánh, đeo nhẫn cưới cho cô. Giống như năm đó ở nhà họ Chu, anh cũng dùng ánh mắt kiên định như vậy nắm tay cô, tuyên thệ chủ quyền.

Trong đoạn đường tân hôn, họ sánh bước bên nhau, từng bước đi về phía cuộc đời của chính mình.

Là vợ mà ánh mắt vẫn thơ ngây, trong veo.

Giống như lời thề trong đám cưới này.

- Em thoả sức hồn nhiên, anh ra sức cưng chiều.

Mười năm trước, Chu Tân Hạc chưa bao giờ nghĩ rằng cô gái anh bảo vệ sẽ trở thành tình yêu của đời anh.

Hoàn Toàn Văn.