Chương 31: Chương 31: Tin Tưởng???

"Cậu có tin tôi không?"

Con ngươi đen âm u ngừng lại trước người Hàn Nhi, một hồi lâu không có lên tiếng. Hàng lông mày rậm khẽ nhíu lại, cuối cùng cũng nói qua kẽ răng: "Tin...???"

Hắn không muốn tin....... ••

Con phố Lăng Tuyền về đêm vẫn là vắng lặng bóng người, không một tiếng động ngoại từ tiếng gió làm những chiếc lá va vào nhau vỗ xào xạc. Chiếc xe thắng lại một cách gấp gáp, vang lên những chiếc rít kinh người..

Hàn Nhi đưa mắt sang trừng nhẹ Lạc Thiên. Không có việc gì thì tại sao lại thắng gấp như thế, hại nó một phen hoảng vía, người chúi đầu về phía trước mém nữa đập vào thành xe trước mặt, cũng may là đã có dây an toàn giữ lại

Anh nhíu mày quay sang nhìn nó, ánh mắt không kìm được cảm xúc, lại pha lẫn chút ý cười. Cách quyết định của Hàn Nhi khiến anh được trải nghiệm chuyện cảm xúc của mình thay đổi nhanh chóng như thế nào. Đang lúc tức giận thì lại phải phì cười, vài giây sau thì lại phải trầm tư suy nghĩ…

Như thế này thật thú vị...

Và vì thú vị nên anh... càng muốn kéo Hàn Nhi hướng về anh nhiều hơn..

Cộc..cộc...

Hai đôi mắt đang trâng nhìn nhau thì bị một âm thanh khác lạ quấy nhiễu, làm gián đoạn. Cả hai không hẹn mà cùng lúc quay đầu ra ngoài cửa

Nhìn người bên ngoài xe, tâm Hàn Nhi dường như bị chấn động, nhưng cơ thể thì không thể nào cử động, cứ nhìn người đó như trâng trối…

Lạc Thiên cũng giật mình...

Tại sao thằng nhóc này lại ở đây?

Anh là từng nghe rằng Dương Phong dạo này đã dọn ra ngoài ở, không phải cũng là ở trong phố Lăng Tuyền này chứ???

Lac Thiên nhanh chóng lấy lại trầm tĩnh, nét mặt dãn ra, khàn giọng một cái nhằm đánh thức hai đôi mắt kia đang nhìn nhau như muốn đâm xuyên qua lớp cửa kính. Anh nhìn Hàn Nhi một chút rồi mỉm cười nhẹ, bước xuống xe

Đối với nụ cười đó, Hàn Nhi cũng không phản ứng. Lúc này đang có rất nhiều giọng nói hỗn độn vang lên trong đầu. Lập tức lại có 2 Hàn Nhi đối lập xuất hiện văng cẳng giọng nói trái ngược hoàn toàn:

- Đã nhìn thấy rồi... sẽ không sao chứ?

-Nhìn thì đã sao chứ? Để xem hắn sẽ phản ứng thế nào??... Mà sao cô run vậy chứ

-Là..là, tôi sợ sẽ có hiểu nhầm một chút..

Hàn Nhi mạnh bạo đập vào trán mình vài cái, tránh mấy cái ý nghĩ đó làm cho phân tâm, cũng xoay người tháo vội dây an toàn rồi đi xuống xe

Trước đó, khi Lạc Thiên vừa bước xuống xe lại cảm thấy có cái gì đang đè nặng trên đỉnh đầu, quay qua quay lại thì nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của Dương Phong khoanh tay trước mặt anh. Hắn chỉ đứng đó, lại không nói một lời nào, chỉ hướng mắt về cái người đang ngồi thơ thẩn trong xe đằng kia..

Anh nhăn mặt nhìn ánh mắt đó, chỉ sợ xe mình chịu không nổi, sẽ bốc cháy ngay tức khắc. Rồi mắt Lạc Thiên dần tản ra xung quanh nhiều hơn, anh bị ánh đèn chói mắt phía trong sân làm cho chú ý, chăm chú ngắm nhìn ngôi nhà đang tỏa sáng với nhiều ánh sáng trắng rọi vào

"Là ở đây sao?"

Dương Phong nghe câu hỏi thì phản xạ cũng quay sang nhìn Lạc Thiên, ánh mắt đong đưa qua lại giữa căn nhà và anh, cuối cùng hắn cũng hiểu là anh đang nói gì..

"Ừm, cũng mới dọn về" Hắn hừ lạnh một tiếng, trả lời Lạc Thiên nhưng tâm tình vẫn đang treo ở nơi khác, ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào cái người con gái đang ngồi trong xe kia, chẳng lẽ định ngồi mãi trong đó và đợi hắn bước đến kéo ra hay sao??

Thế thì cô lầm rồi Hàn Nhi... tôi đây sẽ không làm như thế, xem cô ngồi đó được bao lâu!!

Hàn Nhi bước xuống xe, lòng chột dạ, rõ ràng có tia lạnh bắn về đây, không phải một tia mà là rất nhiều tia liên tục ngấm dần vào người khiến nó mất bình tĩnh, khí nóng trong người bốc lên...

Bước nhanh từng bước đến gần chỗ hai bọn họ, Hàn Nhi hướng sang Lạc Thiên, nhẹ giọng:

"Cảm ơn đã chở tôi về, chuyện đó..." Nó nhìn trộm sang Dương Phong một chút, chuyện này thật khó nói khi có người thứ ba mà

Hắn giáp mặt với ánh nhìn đó, cũng liền hiểu nhưng là cứ đứng sững mãi đó, ánh mắt dò xét, ý nói nó hãy nói nhanh nhanh một chút, tiện thể nói lớn một chút.

Hàn Nhi thở khì ra một cái bất lực, nhẹ nhàng nói tiếp " Có vẻ như đã quyết định xong, từ nay cũng có thể làm theo ý của anh, chỉ mong anh xem kỹ lại một chút.."

Anh tất nhiên sẽ xem lỹ lại….

Lạc Thiên trước đó đã nghe câu nói này, nhưng vẫn chưa tin lắm, cứ nghĩ rằng lúc đó nó nói ra như sự thoái lui, không có hứng cãi lại. Nhưng giờ khi nghe câu này lần thứ hai, ý tứ càng nhấn mạnh hơn, anh cũng nở nụ cười hiền

"Được rồi... sẽ theo ý...em" Từ ngữ cuối, anh nhấn mạnh một chút. Vì anh thích thấy nét ngạc nhiên trên mặt của nó. Cuối cùng, vẫn là biểu hiện của Hàn Nhi khiến anh hài lòng

Ô hay!

Dương Phong vừa nghe lầm sao?

Hai con người trước mặt hắn cứ nói chuyện bình thường, xem như hắn tàng hình thì cũng không sao đi….

Tại sao lại có cử chỉ thân mật đến kì lạ như thế?

Em?? Cái loại xưng hô của hành tinh nào đây???

"Hai người rốt cuộc đang làm cái chuyện gì?"

Hắn nhịn không được, cúi cùng lên tiếng, giọng nghe nhỏ nhẹ trầm ấm nhưng ý tứ thật sự lại như tiếng gầm rống của thú dữ. Dương Phong so với lúc trước đã rất kiềm chế, nhẫn nại lắm rồi. Cho nên nãy giờ mới có thể im lặng đến như vậy...

Hàn Nhi lo lắng thấp thỏm vừa định xoay lưng đi vào nhà thì Dương Phong đã lên tiếng trước làm động tác có hơi khập khiễng. Lòng không khỏi nuốt vài cục hận vào trong

"Chỉ là anh mày chở Hàn Nhi về nhà thôi..."

"Chở về nhà??"

"Đúng, là chở về nhà..."

Lạc Thiên khẳng định..

"Rồi tiếp theo sẽ là gì?"

"Cậu nghĩ sẽ làm gì?"

Hàn Nhi quay sang, dùng ánh mắt khiêu chiến búng ra từng ngọn lửa thù hận về phía Dương Phong. Hắn không nói không ai bảo hắn câm, hắn không hỏi thì nó cũng đã đủ đau đầu rồi? Vì cái gì mà hắn lại hỏi nó câu đó, đang quản nó sao??

"Được lắm Dương Hàn Nhi..." Dương Phong cười lạnh một tiếng. Hắn bây giờ đang rất bực vậy mà nó lại có thể mở lời khiêu chiến vậy sao?

Hắn quay sang Lạc Thiên, giọng khàn khàn "Anh còn không về sao?"

Anh nghe xong, khuôn mặt đông cứng, hàng lông mày bất giác giật giật. Đây là cách mà thằng nhóc này tiễn khách ra về sao?

Lạc Thiên bật cười ngạo nghễ, cười đến độ phải lấy tay che miệng lại.

Hắn đã thua anh...

"Được rồi, hôm nay tôi về đây, em nghỉ sớm đi, canh điện thoại một chút..."

Đây là ẩn ý sao??

Hàng lông mày Hàn Nhi giương lên ngạc nhiên. Nó hiện tại còn đang đối mặt với tên nhóc này mà anh thản nhiên gây thêm thù hằn vậy sao?

Sao khi Lạc Thiên rời khỏi, bóng chiếc xe xa gần, chỉ còn lại hai ánh đèn đỏ lấp lóe sau xe, Hàn Nhi vốn mệt mỏi muốn vào nhà, nãy giờ nó bị suy nghĩ hành hạ nhiều lắm và hiện giờ chỉ muốn nghỉ ngơi.

Nhưng vẫn là người tính không bằng trời tính, Dương Phong vội giữ ngay tay nó lại, khiến Hàn Nhi như cảm thấy một luồng điện chạy vào khắp tứ chi, người bị điện giật cũng vì thế mà trở nên tỉnh táo

"Tại sao cô lại đi với Âu Lạc Thiên?"

Dương Phong gằng giọng, giờ hắn muốn hỏi kỹ hơn. Cả ngày hôm nay, hắn làm việc rất mệt, vừa phải theo chương trình học vừa phải xử lí một số chuyện công ty. Dù không phải nhiều việc nhưng hắn cũng không phải là thiên tài. Não có thể thích ứng được nhanh như thế. Vẫn là nghĩ khi trở về được thử cơm của người nào đó. Nhưng kết quả lại ngoài ý hắn muốn…

Hai con ngươi đen nhìn chằm chằm, khiến Hàn Nhi không có lối thoát. Trong lòng bức bách dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Dù không thể chấp nhận được sự thật là nó có chút rung động với Dương Phong nhưng cũng là không thể chối từ lại ý định của Lạc Thiên. Căn bản, nó không có được sự lựa chọn..

Hàn Nhi nuốt một ngụm khí lạnh vào họng, làm cả khoang miệng lạnh lẽo rồi mới lên tiếng:

"Cậu lớn tiếng cái gì? Không có lí do gì để tôi phải báo cáo những chuyện này với cậu.."

Hàn Nhi nói mà cảm giác lửa giận dâng trào, sự uất hận lên cao. Nó không muốn đi với Lạc Thiên, cũng không muốn những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.. Bây giờ hắn lại lớn giọng như thế làm Hàn Nhi bực tức không thôi

Không gian im lặng trong phút chốc, bàn tay nắm chặt tay Hàn Nhi cũng thả lỏng rồi tích tắc sau buông ra hoàn toàn. Dương Phong, là không thích câu trả lời như thế này. Hắn tức giận mà không nói lời nào khiến cái cổ đỏ au.

"Thì ra là vậy sao?"

Trong nháy mắt, sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo âm trầm, hai tròng mắt nguy hiểm nheo lại, tia nhìn sắc bén bỗng dưng bắn về phía Hàn Nhi, bên trong hàm chứa tức giận cùng phẫn nộ. Hắn cứ thế lại bỏ đi một mình vào nhà, mặc Hàn Nhi đứng yên lặng người đi

Ngày hôm sau...

Ngày hôm kia...

Đến cả tuần sau, Hàn Nhi vẫn là không nhìn thấy Dương Phong.. ngoại trừ lúc ở trường

Cả Âu gia và Dương gia quyết định rất nhanh cho ngày đính hôn này. Mọi thứ đều chuẩn bị ở một mức độ hoàn hảo, tính toán không sai một li. Gần đây, do phải đi theo Lạc Thiên làm một vài việc cần thiết, chọn đồ và thiết kế cho buổi tiệc, Hàn Nhi không còn một chút thời gian nào để thở. Lúc về đến nhà, người rã rời mà gục luôn xuống sàn, đôi mắt lơ đễnh nhìn vào khoảng không trống trải, căn nhà này nhỏ nhưng lạnh lẽo... Nó đã bao lâu rồi không nhìn thấy mấy đứa nhóc kia???

Hàn Nhi muốn hỏi hắn, nhưng dường như chuyện này rất bất khả thi. Dương Phong dạo này rất ít nhìn thấy mà giọng nói cũng không được nghe…

Đi mua sắm, nhìn cái cách Lạc Thiên trìu mến đối diện với nó mà Hàn Nhi không khỏi áy náy trong lòng, anh có vẻ rất vui mà nó cũng không phải loại người nhẫn tâm đánh tan niềm vui của người khác.

Tại một club của người quen, Dương Phong hẹn Lạc Thiên ra nói chuyện một chút. Hắn cả tuần nay bận rộn vẫn là có lý do.

Lạc Thiên vừa bước vào, bartender đứng gần chỗ Dương Phong đang ngồi thì con ngươi chợt lóe sáng, miệng nở nụ cười đưa tay vẫy chào. Hắn đang uống một chút mocktail cũng quay sang nhìn

"Hey, thiếu gia Âu, hôm nay cậu cũng đến sao?"

Rex - bartender quen thuộc của club này, biết rất rõ Dương Phong và Lạc Thiên vì chủ nơi này là một thành viên của BLACK. Vừa nhìn Lạc Thiên mới vào, anh đã nhận ra ngay, nhanh tay hí hoáy pha chế loại nước riêng dành cho Lạc Thiên

"Như cũ" Lạc Thiên giơ tay lên cao như muốn chào, rồi xoay ghế ra ngồi kế Dương Phong...

"Biết rồi, biết rồi, đang làm đây.."

Đưa xong ly nước màu cam sặc sỡ, nhìn bắt mắt, nụ cười trên miệng Rex liền tắt hẳn khi nhìn thấy bầu không thấy giữa 2 người anh em này. Anh lảng đi nhanh chóng cho hai bọn họ nói chuyện, cho nhạc mở mức cao hơn, cũng ồn hơn một chút.

"Có chuyện gì?"

"Chuyện Hàn Nhi.."

Hắn vào thẳng vấn đề, ngập ngừng nhìn sắc mặt của Lạc Thiên..

"Nhóc muốn nói gì?"

"Anh có thể làm chuyện như vậy sao?"

"Là như thế nào?"

"Âu Lạc Thiên.."

Dương Phong gằng giọng, thái độ của Lạc Thiên đây là đang muốn chọc giận hắn sao? Chuyện hắn nói rất rõ ràng, cả tuần nay hắn tìm hiểu rất kỹ giữa mối quan hệ giữa Lạc Thiên và Dương Hàn Nhi, kết quả lại vượt ngoài sự tưởng tượng của hắn.

"Như thế nào.. Chuyện này cũng là ý muốn của Hàn Nhi, nhóc đang muốn nói gì nữa?"

Anh quay sang nhìn hắn, lớn tiếng phẫn nộ. Chuyện này thập phần là chủ ý của anh, vẫn là không ngờ Hàn Nhi lại đồng ý chấp thuận, đến anh còn rất ngạc nhiên...

"Giờ thì anh đổ lỗi cho Hàn Nhi sao? Ý muốn Hàn Nhi....???"

Hắn không kiềm chế được bản thân, quay sang gầm lớn giọng, âm thanh vươn ra khỏi miệng hòa hợp với thứ nhạc ồn ào xung quanh tạo nên một mớ hỗn độn, khó nghe.

"Anh mày không có đổ lỗi, vốn đây là ý của anh, nhưng Hàn Nhi cũng muốn như thế"

Lạc Thiên quyết không thua, bây giờ lại cùng Dương Phong đối đầu với nhau.

Dương Phong, hắn cảm thấy một dòng cảm xúc tức giận không ngừng từ trong lòng bốc lên, quả thực khiến hắn khó chịu đến cực điểm, hắn căn bản không thể tin vào những lời về Hàn Nhi mà Lạc Thiên đã nói ra, hắn không thể nghĩ rằng Hàn Nhi lại quyết định như thế. Sắc mặt của Dương Phong càng lúc càng đen, hai tay nắm chặt thành quyền, muốn bóp nát ly rượu trong tay, không những thế còn muốn nệnh cho cái miệng kia một cú để trừ bỏ đi những lời nói không đúng về Hàn Nhi vừa rồi

"Hàn Nhi không phải...."

Hắn tức giận, nhưng nói được nửa chừng thì lại thôi. Cũng đúng, hắn làm gì biết rõ về Hàn Nhi mà có thể phủ định lại câu nói của Lạc Thiên. Hắn làm gì có lí do để chống lại hôn sự này. Là Hàn Nhi quyết định hay là Lạc Thiên đây quyết định căn bản cũng là như nhau, nhưng hắn vẫn không ngờ Lạc Thiên lại có thể làm thế?

Là anh em với nhau, mọi chuyện của Dương Phong hầu như Lạc Thiên và BLACK đều biết. Anh biết tính cách hắn lúc yêu, vậy mà lại có thể làm như vậy...

Anh ta... lần trước là Du Y, lần này lại là Hàn Nhi sao???

"Chết tiệt...." Hắn để lại một tiếng **** thề, đưa ly mocktail lên nốc cạn rồi xoay ghế đi về. Vẫn là nằm giữa tình bạn và tình yêu. Hắn không muốn vì tình yêu mà bạn bè trở mặt, lại không muốn vì tình bạn mà đánh mất tình yêu của mình. Lúc này mới nhận ra rằng hắn yêu Hàn Nhi nhiều như thế nào nhưng vẫn không đủ chứng minh được điều gì, nó vẫn là không bao giờ động tâm…

Hắn hận Hàn Nhi....

Chiếc xe lao vun vυ"t trên con đường đông đúc xe cộ, người tái xế lái xe mà tâm như chỉ mành treo chuông, theo lời của vị giám đốc trẻ là anh hãy chạy nhanh hết mức, mặc kệ những chiếc xe cản đường. Cho xin đi, anh còn vợ yêu ở nhà, vị giám đốc trẻ này có muốn tự tử thì đừng lôi anh theo chứ. Nói thì vẫn nói, anh vẫn đang cố gắng hết mức có thể, nước mắt đau khổ lăn dài trên mặt.

Hàn Nhi nằm dài trên sàn nhà, đôi mắt lim dim muốn ngủ mà không thể ngủ được, vẫn là đang đợi một tin nhắn thay đổi từ Lạc Thiên nhưng dường như anh không muốn như thế. Nó uể oải nằm thả lỏng cơ thể, hiện tại lại không nghĩ ra cách nào đối phó. Mọi chuyện đã đến nước này rồi, không biết Kỳ Dương Phong có biết không nhỉ...

Chỉ là một suy nghĩ vẩn vơ, lại khiến Hàn Nhi choàng tỉnh, tại sao nó lại vô thức mà nhắc đến hắn cơ chứ. Ừ thì nếu biết sẽ làm sao? Tên đó căn bản không là gì để xen vô chuyện này....

Đang mông lung suy nghĩ thì lại bị một tiếng đập cửa bên ngoài làm cắt ngang. Vài giây sau, lại một loạt tiếng đập cửa thô bạo khác vang lên chói tai khiến Hàn Nhi nhanh như cắt, lồm cồm ngồi dậy nhìn ra cửa hoảng hốt. Nó là đang bị dọa cho tim rớt ra ngoài.. Giờ này đã hơn 10 giờ, ai lại đến vào giờ này??

Hàn Nhi bình ổn, tiến ra cửa để mở, lòng không khỏi khó thở, nếu là cướp thì không sao, nhưng cướp ai lại đến vào giờ này.. Hiện tại cũng không ai biết nhà nó, chỉ có một người…

Cánh cửa vừa mở ra, Hàn Nhi đứng ngây người

Người đứng ngoài cửa là Dương Phong....

Trên người vẫn là mặc bộ đồ vest nhưng lại trông sốc sếch, hai nút gần cổ áo không cài, caravat cũng lỏng lẻo xiêu vẹo. Đã hơn 1 tuần, Hàn Nhi chưa được nhìn rõ DUơng Phong như thế này, bất ngờ gặp hắn thì tim lại đập mạnh...

"Cậu..." Hàn Nhi sững sờ nhìn hắn, mở to đôi mắt tròn, khẩn trương đến lắp bắp "...Sao lại đến vào giờ này?"

Dương Phong vẫn đứng yên như thế, nhìn chằm chú vào Hàn Nhi, sau đó ...thì thẳng tắp một đường gục đầu ngả trên vai nó.. Nhìn Hàn Nhi như vậy, hắn có chết cũng không thể tin nó là người quyết định trong chuyện lần này

Đột nhiên bị sức nặng đè lên khiến Hàn Nhi sợ tới mức thở gấp một hơi, thân hình nặng nề của nam giới khiến nó không chịu nổi, hai chân đột nhiên mất thăng bằng muốn ngã, nhưng vẫn theo bản năng cắn răng chịu đựng. Đầu Dương Phong, tựa vào bờ vai Hàn Nhi, hơi thở nóng hổi phảng phất mùi rượu lướt qua chiếc cổ ửng hồng của, cũng lướt qua đôi tai và hai gò má nó.

Thân thể hắn, nhiệt độ cơ thể hắn, hô hấp của hắn, thậm chí nhịp tim của hắn, Hàn Nhi đều rõ ràng cảm nhận được. Khuôn mặt của nó lập tức ửng đỏ, choáng váng kinh người…

Nó chưa từng có cảm giác này nha. Vừa vui mừng lại có gì đó lo lắng…

Đưa tay lên lay người Dương Phong, hắn có vẻ đã uống rượu, nghe nhịp thở đều đặn vừa nhẹ vừa nóng phả vào sau gáy khiến tim nó bất giác đập mạnh, cả người luống cuống, khiến cho bàn tay bấu mạnh vào người hắn. Hàn Nhi cảm giác mình hơi quá tay liền rụt lại. Nào ngờ, lại bị tay hắn giữ lại, tự ý lấy tay nó choàng qua vai hắn...

Dương Phong bây giờ như một con mèo nhỏ cần ai đó vuốt ve, hắn lúc này thật sự không biết nên làm thế nào, người con gái đứng trước mặt hắn hiện giờ chẳng bao lâu nữa sẽ đính hôn với người khác, thử hỏi xem người con trai nào chịu nổi sự giày vò như thế.

Hiện giờ, hắn lại không thể hành động theo suy nghĩ của bản thân. Mỗi cử động của hắn hiện giờ đều được đem ra làm tâm điểm cho báo chí. Hắn bây giờ cũng chỉ có thể trong thời gian này mà lẳng lặng nghe theo sự sắp xếp của Kỳ gia, hoạt động cho Kỳ Nhiệm, không thể nào làm ra bất thứ thương tổn nào đối với Kỳ gia...

Như cảm nhận được gần đây hắn chịu đựng bao nhiêu vất vả, bản thân Hàn Nhi nhìn thấy Dương Phong thế này, trong long không khỏi tự trách bản thân mình. Hận bản thân không thể lờ hắn đi, tuyệt tình với hắn..

Chuyện với Lạc Thiên, Hàn Nhi không dám chắc, cũng không dám tin tưởng anh sẽ thay đổi nữa. Giờ khắc này, cho dù anh muốn thay đổi suy nghĩ , thì mọi việc sẽ lâm vào cảnh khó khăn. Hẳn cũng làm ối quan hệ giữa Dương gia và Âu gia được khắc thêm một màn kịch tính. Hàn Nhi cũng không muốn sự nghiệp mà bấy lâu nay ba nó gầy dựng sẽ bị hủy hoại bởi quyết định của ông Trương và hành động nông nổi của nó

Vỗ vỗ người Dương Phong hồi lâu, Hàn Nhi đẩy hắn đứng thẳng dậy, khoanh đôi tay trước ngực, nhìn hắn trâng trâng. Hắn đến đây gặp nó vào giờ này, khẳng định đã biết ít nhiều, muốn hỏi cung, muốn hận nó hay là gì, Hàn Nhi sẽ chịu tất cả…

"Cậu biết rồi??"

"Biết..."

Hàn Nhi im lặng, ngữ khí trong câu trả lời vừa rồi, không giống với Dương Phong... Giọng nhẹ nhàng, không toát ra được một nét lạnh lẽo hay thù oán nào, cả nét nghiêm nghị lãnh đạm thường ngày cũng không thấy..

"Hận tôi??"

Chắc hẳn là rất hận. Hắn thích nó, Hàn Nhi không ngốc đến độ không nhận ra... Vì những sự việc không may xảy ra liên tục thế này, nên ngay từ đầu Hàn Nhi đã cố ý bảo hắn đừng thích nó, hãy từ bỏ. Hàn Nhi không phải cô gái may mắn, nó hầu như luôn phải đối đầu với cái bất công trong cuộc sống. Bao nhiêu bất hạnh, đã có gì nó chưa từng trải qua...

Dương Phong ngước lên nhìn Hàn Nhi, tự giễu cợt bản thân mình lại trở nên bi lụy như thế này. Ngữ khí của cô gái trước mặt hắn đây còn kiên cố, thép lạnh hơn hắn nhiều...

"Là cô quyết định thật sao?"

"Ừm..."

"Tại sao?"

"Cậu có tin tôi không?"

Tin gì... Người con gái này muốn hắn tin cái gì, người quyết định là nó, bây giờ lại bảo hắn có tin nó hay không? Câu nói này khiến tâm Dương Phong động, lục bục bừng lên một ngọn lửa có thể thiêu cháy mọi tế bào trong người hắn...

Con ngươi đen âm u ngừng lại trước người Hàn Nhi, một hồi lâu không có lên tiếng. Hàng lông mày rậm khẽ nhíu lại, cuối cùng cũng nói qua kẽ răng: "Tin...???"

Dương Phong nở một nụ cười lạnh nhạt, bất cần xoay lưng đi về cánh cổng trắng sáng lên vì được ánh đèn rọi sáng kia

Hắn không muốn tin.......