Sợ Cô Quạnh Mới Yêu Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến cho cô có cảm giác như mình rất cô đơn. Nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài cô cố tình tỏ ra như vậy, thực chất bên trong cô là một cô gái yế …
Xem Thêm

Cô gái kia luôn luôn hiện lên trong đầu anh.

Cường quật, lại yếu ớt.

"Đừng để cho những người khác phiền hà ở nơi này biết quan hệ chúng ta được không." Phương Thu Trừng nhắc nhở, cô cũng không muốn những lời đồn đãi truyền vào trong tai, này thật sự rất phiền.

"Vì sao?" Anh nhăn mày lại, không vừa lòng điều kiện của cô.

"Đến đây lâu như vậy, em cũng không tin những người công nhân lớn tuổi ở đây chưa từng cùng anh nói xấu về em nưã câu." Cô liếc trắng mắt, tức giận nói.

Chính xác là anh mới nhận chức chưa tới mấy giờ, có một lão công nhân tự cho mình là đúng ở bên tai anh oán giận nói"Phụ nữ mà đến làm nhân viên sửa chữa chi không biết, về nhà nấu cơm nuôi con cái không phải tốt lắm à." Nói rõ chính là ghen tức với lại tìm không ra tật xấu của cô, cho nên mới đem giới tính của cô đến làm võ mồm.

Miệng sinh trưởng ở trên người bọn họ, anh không thể làm cho những người này câm miệng, duy nhất anh có thể làm đó là lạm dụng chức quyền của mình, tuỳ cơ ứng biến, làm cho bọn họ bận đến ngay cả khí lực mở miệng cũng không có. Cho nên gần đây những người đó, đã nói ít hơn, làm nhiều việc phẩm chất tốt hơn.

"Dù sao anh hãy nghe em nói chính là...."

"Không." Cô thật vất vả mới trở thành của anh, nhưng anh lại không thể chính danh? Cái này làm sao được chứ?

Phương Thu Trừng trợn tròn hai mắt, cô bởi vì vậy mà tức giận lên nói, anh cư nhiên tàn khốc như vậy sẽ nói với cô từ"Không" a."Em sẽ bị người khác nói càng ngày càng khó nghe ,anh có hiểu không?" Quả nhiên người ngoại quốc từ nước ngoài trở về,quan hệ đơn giản của mỗi người như vậy cũng không hiểu.

Lời của cô, làm Đỗ Y Phàm lui bước. Bởi vì cô nói có đạo lý, nếu bọn họ công khai như vậy, những người đó sẽ đối với cô càng thêm phản cảm. Nhưng khẩu khí không thể chính danh này cũng khiến anh nuốt không nổi nha.

"Muốn anh đáp ứng cũng có thể, chính là em đồng ý, sau này không được lại cùng người đàn ông khác tiếp xúc thân thể, nhất là kề vai sát cánh." Anh mỗi lần thấy, mỗi lần đều tức giận đến đỏ mắt, thầm nghĩ đem tay người đàn ông đó chặt đi.

"Cái điều kiện quỷ gì vậy?" Không cho cùng người đàn ông khác có tiếp xúc thân thể? Trong hoàn cảnh công việc của cô trừ bỏ đàn ông ra vẫn là đàn ông thôi, làm sao có thể không có tiếp xúc thân thể?

"Không đáp ứng chứ gì? Không đáp ứng anh hiện tại phải đi công khai thôi."

"Chỉ cần em nói không có, anh nghĩ coi bọn họ tin không?" Cô liếc xéo anh, muốn cô cúi đầu, làm sao có thể?

"Bọn họ sẽ tin tưởng, liền tính sẽ không, bọn họ cũng sẽ hỗn lộn bốn phía tuyên dương, đến lúc đó, em nói thử xem?" Anh dễ dàng đem những trở ngại không liên quan giải quyết xong.

Phương Thu Trừng nghiến răng nghiến lợi giận trừng anh,người ngoại quốc này, vì sao cô lại đối với anh có cảm tình chớ, mở miệng hỏi anh muốn hay không làm bạn trai của cô? Thật sự là giống như tụ mình lấy đá ném vào chân mình rồi.

"Không thể hoàn toàn không có tiếp xúc thân thể, nhưng em sẽ tận lực tránh đi,được chưa?"Thật sự là nhục nước mất chủ quyền,Phương Thu Trừng cô lại bị bức ký vàp cái điều ước bất bình đẳng này!

"Mặc dù không vừa lòng lắm, nhưng có thể tạm chấp nhận."

Anh xứng với hình dáng được tiện nghi còn khoe mã, làm cô nhịn không được há mồm, muốn đem anh mắng đến xối đầu! Nhưng khẽ nhếch miệng, để anh nhặt được tiện nghi tiến nhanh thẳng tiến, hôn một cái triệt để.

Cô rốt cục là của anh.

Môi nóng bỏng che hai cánh môi đỏ mọng tươi ngọt đến kỳ diệu, anh nghĩ vậy, rồi sau đó, hôn càng sâu hơn nữa.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, hơn nữa là ngày Phương Thu Trừng được nghỉ, quy định công ty cô là thay phiên nghỉ ngơi,cứ bốn ngày liền nghỉ một ngày, cho nên cô thật sự rất tích quy định của công ty.

Khó có được thời tiết tốt như vậy,nhưng Phương Thu Trừng thầm nghĩ ở trong nhà,giống như những ngày nghỉ trước kia ở ngủ cả một ngày.Chỉ tiếc cái người bạn trai mới nhận chức của cô không cho cô làm như vậy, cũng trịnh trọng yêu cầu cô phải ra cửa cùng anh trải qua một ngày nghỉ, thậm chí còn uy hϊếp cô, nếu cô không ngoan ngoãn xuất hiện, anh sẽ đem quan hệ của bọn họ nói ra.

Khẽ thở dài, cô nhận mệnh đi đổi quần áo,tùy ý từ trong tủ quần áo rút ra một áo sơmi đơn giản cùng với quần jean,sau liền hướng tới nơi đã hẹn trước mà đi.Vốn anh muốn đến nhà cô đón cô,nhưng cô còn chưa muốn để cho Mạc Giải Ngữ biết Đỗ Y Phàm,cho nên đành phải trực tiếp cự tuyệt anh.

Đến nơi, còn chưa tới thời gian hẹn, nhưng người đàn ông cao lớn kia đã chờ ở đó rồi,dáng đứng ngăn ngắn nhàn rỗi, biết anh đã đợi một hồi lâu. Phương Thu Trừng vừa lòng gật gật đầu, cô chán ghét người đến trễ,người bạn trai trước của cô là một người thường xuyên đến trễ, muốn cô giống người đần độn chờ tại chỗ cả một hai tiếng đốn mạt.

Không hổ là người đàn ông Phương Thu Trừng cô theo đuổi!Trong lòng cô không khỏi cộng thêm cho Đỗ Y Phàm vài điểm.

Anh còn chưa có phát hiện cô đã đến, như trước tựa vào một cây cột điện chờ.Dáng đứng tùy ý này, không có đặc biệt đùa bỡn,cũng không có cố ý õng ẹo làm dáng, lại cố tình hấp dẫn ánh mắt phụ nữ như vậy, bất luận ở tuổi nào,chỉ cần một khi đi qua sẽ không nhịn được mà liếc nhìn anh, thậm chí có chút lưu luyến quay đầu nhìn mãi không chịu quay lại,dùng ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn anh.

Phương Thu Trừng có một chút kiêu ngạo, bởi vì cái người đàn ông làm phụ nữ thèm nhỏ dãi kia là bạn trai của cô, bất quá cô không muốn bị đánh đòn, lớn tiếng rêu rao,phụ nữ ghen tị,thật sự rất đáng sợ!

Bỗng dưng,người đàn ông kia hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, đột nhiên nhìn về phía của cô.

Ơ, nhìn lén bị phát hiện rồi.

Cô nghĩ vậy, nhưng trên mặt một điểm xấu hổ cũng không có, chính là đứng ở tại chỗ,nhìn anh bước chân thẳng tắp trầm ổn bước về phiá cô.

"Hi!" Cô chủ động hướng anh chào hỏi, "Em không có đến trễ nha." Câu thứ hai, làm sáng tỏ bản thân cũng không có đến trễ, là anh đến quá sớm mà thôi.

"Anh biết." Đỗ Y Phàm cũng không có tính chỉ trích cô đến trễ,hơn nữa trên cơ bản,nếu như cô có đến trễ một tiếng, anh cũng sẽ không nói cái gì.

"Được rồi, hôm này chúng ta làm gì đây?" Phương Thu Trừng hỏi hành trình hôm nay. Là anh muốn cô đi ra, như vậy hành trình đương nhiên là anh quyết định rồi. Nếu muốn cô đau khổ cay đắng đi ra,còn muốn cô suy nghĩ nên đi đâu mà nói, cô sẽ rất là không vui nha!

"Trước tìm một chỗ ăn cơm trưa đi." Anh rất tự nhiên nắm tay cô, hành đồng thuần thục như là bọn họ đã nắm tay qua mấy ngàn lần vậy.

Phương Thu Trừng có hơi không được tự nhiên lắm.

Cô trông giống thiên hướng trung tính, hơn nữa hiện tại quần áo cô mặc không giống nam nữ, mới vưà nhìn sẽ cùng một thiếu niên cao gầy không khác.Cho nên lúc anh nắm tay cô, cô có thể nghe những âm thanh thở hổn hển ở sau lưng,cùng với vài tiếng bàn tán xì xào.

"Ôi, trời ạ, cái người đẹp trai kia cư nhiên là bl[1]!" Không dám tin.

[1] Boylove

"Cái thiếu niên kia. . . . . . Thật sự rất đẹp trai, rất đẹp trai, vì sao anh ấy lại là bl chứ?" Thương tâm ai oán.

"Trời ạ, cư nhiên tôi có thể thấy bl ngoài đời, còn cùng vai nam trong truyện tranh y chang, thật là rất tốt rồi!" Tiêu chuẩn thối nữ.

Thật sự là muôn hình muôn vẻ chữ đều bay tới tai cô, Phương Thu Trừng cong khóe môi, ánh mắt nhìn cái đám phụ nữ đang lải nhải một cái, sau đó không để ý tới các cô liền rời đi.

Nhưng cô chưa nghĩ xong, người đàn ông phía trước đột nhiên cúi đầu, ở trên môi cô hạ xuống một nụ hôn nhẹ như lông tơ, cô ngây dại, hoàn toàn ngây dại, không đoán trước được anh sẽ làm loại hành động vô cùng thân thiết này!

Bất luận cô nhìn phải nhìn trái, nhìn xuống, người đàn ông này một chút cũng không giống sẽ làm loại chuyện tán tỉnh người khác, mà anh, cư nhiên làm, nhưng lại trước mặt một đoàn người qua lại.

Nụ hôn đó, giống như một quả hạch nhân rơi vào trong các người phụ nữ, đưa tới tiếng thét chói tai không ngừng.

Thêm Bình Luận