Sợ Cô Quạnh Mới Yêu Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến cho cô có cảm giác như mình rất cô đơn. Nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài cô cố tình tỏ ra như vậy, thực chất bên trong cô là một cô gái yế …
Xem Thêm

Cô lại cười khẽ ra tiếng,vươn bàn tay đồng ý ra hướng anh, mặc anh ôm mình tiến vào trong lòng anh, cùng cô dùng tốc độ khiêu vũ thong thả, tốc độ này của bọn họ, căn bản là không đuổi kịp nhịp,nhưng cô một điểm cũng không để ý, tự mình cười đến vui vẻ.

Giống như thật lâu, thật lâu rồi cũng chưa từng cười vui vẻ như thế.

Khi một lần lại một lần quay tròn, cô nghĩ, khóe môi cười nhưng không bởi vậy mà phai nhạt.

Lại một lần xoay ra ngoài,lại xoay đến, lúc này đây bởi vì xoay chuyển quá nhanh, cô mất cân bằng, cả người rót vào trước ngực anh. Cô không có kinh hô ra tiếng, cô biết rõ anh có thể tiếp được cô, sẽ không để cô ngã.

Ghé vào trước ngực anh, cô cười đến thật phóng túng, không có nửa phần dối trá giả bộ.

Bàn tay to ấm áp, nâng cằm dưới của cô lên, muốn cô ngẩng đầu lên nhìn anh, cô thuận theo ngẩng đầu, nhìn về đôi máu xanh thần bí xinh đẹp kia.

Chính là đôi mắt xanh đó,hấp dẫn ánh mắt của cô, cũng làm cô không thể rời đi nó.

Trước kia cô cho rằng tròng mắt người ngoại quốc có màu sáng, sẽ có vẻ rất lạnh nhạt, thật vô tình, nhất là tròng mắt màu xanh. Xanh sâu không thấy đáy, sẽ giống như vực sâu, làm cho người ta không cách nào đi ra, chỉ có thể vĩnh viễn đợi tại đáy cốc lạnh băng.

Nhưng đôi mắt anh không giống vậy.

Nhìn chằm chằm đôi mắt anh,xanh xinh đẹp là ôn nhu, tuyệt không làm cô cảm thấy trái tim băng giá,cũng sẽ không thể để cô cảm thấy lạnh như băng. Nếu vực sâu là ôn nhu xin đẹp như thế, như vậy cô nguyện ý vĩnh viễn đều ở trong đó, không cách nào đi ra cũng được. . . . . . Chỉ cần, ở cùng anh là được.

Phát hiện bản thân suy nghĩ cái gì, cô ngẩn ra.

Quá nhanh rồi.

Anh cùng với cô, chẳng qua là có tình một đêm,đồng nghiệp gần ba tháng, bắt đầu kết giao cũng chỉ bất quá là gần một tuần, nhưng cô lại có một cảm giác chỉ cần có anh ở đây, muốn cô cùng anh đi đến chỗ nào cô cũng nguyện ý.

Cảm giác này quá nhanh,khiến cô sinh ra sợ hãi.

"Thu Trừng?" Tựa hồ cảm thấy cô lùi bước, Đỗ Y Phàm nắm cằm của cô, không để cô dời ánh mắt đi, "Nhìn anh, không được dời ánh mắt của em đi."

Lực đạo trên cằm cũng không làm đau cô, nhưng cũng bức cô nhìn thẳng vào anh , nhiệt độ mãnh liệt như có thể thiêu huỷ đi hai người.

"Không. . . . . ."

"Vì sao không?" Anh thấp giọng hỏi, môi mỏng ở trên bờ môi của cô cọ nhẹ.

"Quá nhanh rồi." Cô mệt mỏi nói.

"Sẽ sao?" Anh hôn cô, bỗng chốc lại buông ra cô, "Cái gì cũng không cần suy nghĩ, chỉ cần thuận theo tái tim của bản thân là tốt rồi. Thu Trừng,em muốn anh sao?"

Cái gì cũng không cần suy nghĩ, chỉ cần thuận theo trái tim của bản thân. . . . . .

Hai câu nói ngắn ngủn mê hoặc cô.

Cô giơ tay lên, sờ lên khuôn mặt cương nghị của anh, quyến luyến vuốt ve.

"Thu Trừng, muốn anh sao?" Anh hỏi lại.

Mắt của anh như có ma pháp, khiến cô bị hấp dẫn càng lún sâu hơn nữa.

"Muốn. . . . . ." Cô run run trả lời đáp án anh muốn,lại tuyệt không hối hận.

Cô không muốn lừa gạt bản thân, lòng của cô hò hét nói cô muốn anh là thật sự.

Bất luận kết quả cuối cùng, cô vẫn là muốn anh.

"Thu Trừng? Phương Thu Trừng!"

Đột nhiên một giọng nam giống như một lưỡi dao sắc bén đâm phá khung cảnh vốn ái muội xung quanh bọn họ.

Phương Thu Trừng có chút mê mang, rồi sau đó tầm mắt mới chậm rãi dừng trên người đàn ông lên tiếng quấy rầy bọn họ. . . . . .bạn trai trước của cô. Mấy năm không gặp, vốn khuôn mặt anh tuấn bởi vì cảnh tượng hiện thực mà trở nên tàn khốc; bất quá, khiến hắn thoạt nhìn càng thêm thành thục ổn trọng, khiến hắn càng thêm hấp dẫn!

"Thu Trừng, chúng ta đã lâu không gặp rồi." Trần Dương Quang ung dung đi về phía cô chào hỏi, một chút xấu hổ hoặc áy náy cũng không có.

Phương Thu Trừng nheo mắt lại, không hiểu hắn ta làm sao có thể còn mặt dày như vậy xuất hiện trước mặt cô, còn làm bộ thản nhiên như không có việc gì.

Nếu không phải hồi ức đó khắc thật sâu trong não cô, cô sẽ nghĩ rằng tất cả chỉ là do cô ảo giác mà ra thôi .

Nhưng này không phải, này đều là chân thật.

"Thu Trừng,em thay đổi làm anh suýt nữa không nhận ra em, may mắn anh nhớ kỹ giọng nói em, bằng không chúng ta lại lỡ mất gặp lẫn nhau rồi." Trần Dương Quang nói, trong lời nói có ám chỉ mãnh liệt.

"Anh ta là ai vậy?"Cứng ngắc đem cô ôm vào trong lòng, Đỗ Y Phàm tựa vào bên tai cô vô cùng thân thiết thấp hỏi, hoàn toàn không để mắt Trần Dương đang đứng trước mặt họ.

Thân mình Phương Thu Trừng cứng ngắc bởi vì anh tới gần mà thoáng trầm tĩnh lại,đúng vậy, cô còn có Đỗ Y Phàm cùng cô, cho nên cô không cần sợ.

Cô liếc mắt nhìn Trần Dương một cái, rồi sau đó giống như bắt chước phương thức của Đỗ Y Phàm, tựa vào bên lỗ tai anh nói nhỏ: "Anh ta là Trần Dương Quang, là em. . . . . . bạn trai trước."

"Anh ta là nguyên nhân mà mấy năm nay em luôn luôn không dám nói chuyện yêu đương sao?" Đỗ Y Phàm nhăn mày lại, hỏi: "Anh ta làm cái gì?"

Phương Thu Trừng trừng mắt nhìn, không nghĩ tới anh cư nhiên biết nguyên nhân vì sao cô mấy năm nay cô không có nói chuyện yêu đương, là vì Trần Dương Quang vức bỏ cô.

Cô hạ tay xuống một chút, lẳng lặng đặt trước ngực ấm áp của anh.Sau đó cô phát hiện, bản thân bởi vì gặp Trần Dương Quang sinh ra tức giận cùng với khổ sở, thế nhưng dần dần tiêu giảm, thậm chí, đoạn tình cảm thất bại lưu luyến làm cô khổ sở, trở nên buồn cười.

Đúng vậy,thật là buồn cười. Vì bản thân chấp nhất trước kia mà cười, vì bản thân lần nữa vì Trần Dương Quang thương tâm rơi lệ mà cười, vốn, thời gian thật sự có thể hòa tan hết thảy, đạo lý này,bây giờ cô rất tin.

"Anh ta cùng bạn tốt nhất của em lên giường, bị em bắt gặp còn chỉ trích em không có mùi vị phụ nữ, ngay cả cùng em hôn cũng không có cảm giác, cùng hôn nhau giống như cùng cây cọc gỗ không có phản ứng." Cô nói xong, có chút khó thể tin mình có thể đem những lời khó nói nói ra, bây giờ cô lại có thể lưu loát nói ra, không có chút chần chờ, "Thật là một câu chuyện khó ngờ? Nhưng nó chính xác xuất hiện trong cuộc sống của em."

Nghe vậy, mày Đỗ Y Phàm nhíu lại càng nhanh.

Khi cô hôn anh nhiệt tình, đủ để cho anh trong nháy mắt cứng rắn lên, thầm nghĩ đè cô ở trên giường ép buộc cô một hồi, mà cái người đàn ông kia lại còn noí phản ứng cô không tốt nữa chứ?

"Nếu cảm giác em hôn cũng không có, anh thật sự không thể tưởng tượng khi em tới trong miệng anh gọi là phản ứng gì,anh sẽ không bởi vậy kiệt sức mà chết." Anh lấy sự lý luận nói.

Anh nói rất bình thản, nhưng Phương Thu Trừng lại nghe đến đỏ mặt tai nóng, "Ai muốn anh nói vậy?" Cô trừng anh, ngăn cản anh nói ra càng nhiều càng làm người khác không lọt vào tai.

Ai ngờ, cảnh tượng hiện trong mắt Trần Dương Quang đứng một bên, bộ dáng hờn dỗi của cô như người phụ nữ nhỏ, lại giống như một sấm sét đánh vào hắn, làm tim hắn đập nhanh không thôi. Trong trí nhớ của Trần Dương Quang, Phương Thu Trừng chưa từng có một bộ dạng quyến rủ như thế.

Cô luôn luôn đều anh tuấn, thậm chí ngay cả cô gái luôn theo đuổi hắn, cũng không phải đối thủ của cô.Hắn ghen tị cô dễ dàng được ánh mắt của phụ nữ cùng với nhìn chăm chú, hơn nữa rõ ràng cô cũng là một người phụ nữ, cho nên lúc hắn biết cô đối hắn có tình cảm,hắn không chút lo lắng liền đối với cô đưa ra yêu cầu kết giao.

Như trong suy nghĩ của hắn, cô lập tức đáp ứng. Lúc đầu hắn tính chọc ghẹo cô,để cô nếm thử mùi vị thất bại.Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cho dù cô một chút mềm mại đáng yêu cũng không, cho dù cô cho tới bây giờ cũng sẽ không đối với hắn làm nũng, cô anh tuấn gọn gàng , nhưng cũng sẽ làm hắn kìm lòng không đậu thích cô .

Hắn sợ hãi.

Thêm Bình Luận