Sợ Cô Quạnh Mới Yêu Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến cho cô có cảm giác như mình rất cô đơn. Nhưng đó chỉ là vẻ bên ngoài cô cố tình tỏ ra như vậy, thực chất bên trong cô là một cô gái yế …
Xem Thêm

"Anh. . . . . ." Anh khó mà không khống chế được tức giận,làm Phương Thu Trừng ngốc nghếch.

Cô không có phản bác, anh liền cho là cô thừa nhận, "Nhìn đến anh đánh hắn, em thật đau lòng phải không? Cần anh đưa em trở về bên cạnh người đàn ông kia,thật tốt an ủi hắn không?"

"Anh ở đây mà nói bậy bạ gì đó?" Rốt cục Phương Thu Trừng cũng hiểu người đàn ông này vì sao thất thường, là vì anh đang ghen.

"Anh nói bậy? Không phải em đang đau lòng cho hắn đó sao?"

"Đỗ Y Phàm,hiện tại em không muốn cùng anh nói chuyện này, chờ anh tỉnh táo lại,sau đó chúng ta bàn lại." Tức giận làm cho người ta hoàn toàn không để ý mình đang nói gì, mà Phương Thu Trừng cũng không tính cùng anh cứng đối cứng, miễn cho không khí trở nên càng bế tắc.

Liếc nhìn động tác cô xoay mặt,Đỗ Y Phàm cắn chặt khớp hàm.

Thưc sự, theo như tình huống hiện tại như anh, nói thêm gì cũng chỉ sẽ khiến một trận cãi lộn,khiến mọi chuyện trở nên càng tệ hơn,"Trong lòng em thực sự không còn đau vì hắn sao?" Nhưng anh vẫn là nhịn không được, hỏi.

Nghe được giọng nói của anh có biến chuyển dịu dàng, không còn cố chấp nữa, cô tức giận trợn mắt nhìn anh,"Em cần phải đau lòng vì một người đối với em không quan hệ à?" Hơn nữa còn là một tên hỗn đản hung hăng đem em vứt bỏ?

Đáp án của cô, giống như một gáo nước lạnh,làm lửa giận trong lòng anh hừng hực thiêu đốt tất cả đều dập tắt. Đỗ Y Phàm thật sự không muốn thừa nhận, cảm xúc bản thân bị cô chi phối, nhưng thật rõ ràng ,cảm xúc của anh thật sự theo nhất cử nhất động của cô, một cái nhăn mày một nụ cười mà thay đổi.

Vươn tay xoa mặt anh thở dài một tiếng, nhận thức rồi. Bất quá, có chuyện còn phải hỏi trước cho rõ ràng: "Anh đánh hắn,em vì sao tức giận như vậy?"Làm anh hiểu lầm, cho rằng cô đối với Trần Dương Quang nhớ mãi không quên.

"Anh vô duyên vô cớ đánh người, nếu Trần Dương Quang báo nguy thì làm sao bây giờ?" Vừa nói đến chuyện này, Phương Thu Trừng lại nhịn không được đánh cánh tay anh một cái, "Một ngày nghỉ êm đẹp, em hoàn toàn không muốn kết thúc ở cục cảnh sát đâu nhá, hiểu chưa?"

Đỗ Y Phàm đã hiểu, càng biết rõ kỳ thực hết thảy chính là anh lo xa.

Cô không muốn cùng Trần Dương Quang kết hợp lại, cô căn bản là không có cái ý tứ kia, đều là Trần Dương Quang tự mình tình nguyện mà thôi.

Khó có thể tự chế, anh cười to ra tiếng.

Bởi vì cô đã từng thích bạn trai trước,anh lại kinh hoảng đã quên cô có phải cũng có ý đó hay không! Này đối với anh luôn luôn am hiểu phân tích suy xét, đến cùng là một chuyện tốt, hay vẫn là chuyện xấu?

"Này, anh đang cười cái gì đó?" Mắt Phương Thu Trừng nhìn anh, giống như đang nhìn người bệnh thần kinh.Rõ ràng lúc nảy tức giận đến muốn gϊếŧ người, ngay sau đó lại cơ hồ ghé vào vô lăng cười không ngừng.

Cô không nên theo một người thần kinh kết giao đi?

"Thu Trừng." Câu hỏi của cô làm anh ngừng cười, quay đầu nhìn về phía cô.

"Sao vậy?" Cô tiếp tục tức giận cho anh xem tròng trắng mắt.

"Đi đến nhà của anh,được không?"

Điên cuồng cười xong, anh lại biến trở về người ngaọi quốc Phương Thu Trừng quen thuộc; chẳng qua, anh vừa mới hỏi cái gì? Đi đến nhà của anh?

"Đi nhà anh làm chi?" Cô hỏi lại, không nghĩ tới anh sẽ cho cô đáp án như vậy. . . . . .

"Làʍ t̠ìиɦ a."

Có người ở lần đầu tiên hẹn hò liền lừa người ta về nhà mình làʍ t̠ìиɦ à?

Hơn nữa, nhà nữ cũng cư nhiên thật sự đáp ứng nhà trai, đêm đó ở nhà anh, vừa vào cửa liền giống như mất mạng.

Thực không tiết tháo.

Bị ăn triệt để một lần, Phương Thu Trừng than nhẹ ra tiếng.

"Như thế nào? Không đủ thỏa mãn sao?" Người đàn ông phiá sau trần trụi,khi cô phát ra than nhẹ anh bá đạo ôm cô vào ngực mình, thẳng coi cô như gối ôm thơm thoa ấm áp.

"Câm miệng!" Người đàn ông này, vì sao trên giường, dưới giường muốn giống như hai người khác nhau vậy chứ?

Vừa lên đến giường, hôm nay sở hữu săn sóc giống như tất cả những gì cô suy nghĩ giống nhau, đã bá đạo lại tùy hứng, hoàn toàn không để ý kháng nghị của cô, tự mình buộc cô phối hợp cùng anh một lần lại một lần, làm những tư tế kí©h thí©ɧ kỳ quái, làm bây giờ thắt lưng cùng chân của cô đau.

Anh cười nhẹ ra tiếng, ôm lấy cánh tay của cô kéo lại.

"Không cần ôm chặt như vậy,em thở không nổi." Muốn anh buông tay căn bản là không có khả năng, cho nên Phương Thu Trừng chỉ có thể điều hoà muốn anh nhẹ sức tay một chút, đừng ôm chặt khiến cô không thể hô hấp.

Giới hạn yêu cầu này anh có thể chấp nhận, cho nên anh thoáng thả lỏng sức tay,để cô có thể nằm thoải mái một chút.

Anh ở phiá sau ấm áp dễ chịu, điều hòa không khí lạnh tràn ngập trong phòng lần lần thấy thoải mái. Sáng sớm rời giường, liền đi theo anh đi dạo,đi xung quanh, hơn nữa vừa mới một màn hoan ái, Phương Thu Trừng chỉ cảm thấy rất mệt, khép mắt con liền muốn ngủ thật say.

"Thu Trừng,em ngủ chưa vậy?"Anh ở phiá sau, bàn tay to nhẹ nhàng mà mềm mại mơn trớn bờ vai cô, rồi sau đó ở khẽ hôn lên cái bớt của cô.

Cảm giác nhột làm cô rụt rụt đầu vai, gián tiếp nói cho anh, cô còn chưa có ngủ say.

"Chuyện Trần Dương nói, anh cũng muốn biết." Anh cũng không chút lãng phí thời gian nào, trực tiếp sảng khoái mở miệng.

Một giây sau, anh có thể cảm thấy thân thể của cô, theo cực độ thả lỏng đến cực độ bó cứng hết độ.

Gian đoạn trưởng thành đối với cô mà nói, là một cái cấm kỵ.

Cho nên Phương Thu Trừng bắt đầu giả chết, không chịu xoay người đối mặt anh.

Anh không chấp nhận im lặng trốn tránh, cho nên anh đem cô xoay lại, muốn cô đối mặt anh."Thu Trừng,mở mắt ra nhìn anh. Vì sao hắn ta có thể biết, mà anh lại không thể?"

Nghe vậy, cô như anh mong muốn mở mắt ra, trừng anh, "Em không nghĩ tới,anh cũng ăn giấm chua dữ vậy đấy." Ngay cả chuyện này cũng muốn so sánh nữa là sao?

"Hiện taị em biết rồi đó thôi." Anh cũng không phủ nhận, hiện tại thầm nghĩ từ trong miệng cô nghe được cô tự mình kể những chuyện đã xảy ra với cô.

Nhìn mắt của anh, cô biết, anh là nghiêm túc; nhưng mà đối mặt đôi mắt kia, cô lại một chữ cũng nói không nên lời.

Cô không muốn, nếu cô đem những chuyện đã xảy ra nói ra, anh có phải cùng Trần Dương Quang giống nhau hay không, cho rằng cô là vì quá mức cô quạnh nên mới cùng anh ở một chỗ? Cô thừa nhận, thật ra lúc đầu cô cũng bởi vì nghĩ cho mình, cho nên mới cùng anh kết giao; nhưng trải qua hôm nay,cô lại phát hiện, kỳ thực cô không phải bởi vì cô quạnh mới cùng anh ở chung một chỗ.

Cô thích anh, thành tâm chân thật, thích anh rồi.

Cô cũng có nghĩ tới, có lẽ cô nên đánh cuộc một chút, đánh cuộc sau khi cô nói ra với anh, một đôi mắt xinh đẹp sâu thẩm này còn có thể ôn nhu giống như bây giờ nhìn cô,hay là kinh ngạc, sau đó chất vấn tình cảm cô đối với anh, có phải thật lòng hay không?

Nhưng cuối cùng cô vẫn là sợ hãi. Ý thức được vì anh, cô cư nhiên trở nên không quả quyết như thế, cô thực sự rất đần, từ lúc bắt đầu,ảnh hưởng của anh đối với cô,sẽ trở nên lớn như vậy? Mà cô tại sao lại thay đổi nhiều như vậy?

Là vì diện mạo anh đẹp trai? Hay là thân thể anh cường tráng? Hoặc là tính cách anh mâu thuẩn đã bá đạo lại ôn nhu?

Cô không nghĩ ra,chỉ là im lặng nhìn anh.

Anh còn chờ, chờ cô mở miệng.

Vì sao không chịu nói cho anh, mà nguyện ý nói cho Trần Dương Quang? Bởi vì cô yêu người đàn ông kia nhiều hơn, tin tưởng hắn ta nhiều hơn sao?Ngay cả đoán thôi,cũng khiến trái tim của anh như bị người ta lấy dao đâm một nhát,đau đớn đến hô hấp cũng khó.

Anh không có lại ép cô, chỉ nằm lại bên kia giường của mình,trở mình đưa lưng về phiá cô.

Trừng mắt nhìn lưng của anh, cô có một chút kinh ngạc, cô cho rằng, cô còn phải cùng anh tiêu hao thời gian một chút, anh mới có thể buông tha cho. Không nghĩ tới, anh lại buông tha nhanh như vậy!

Thêm Bình Luận