Chương 1

Dưới sự giáo dục bằng đòn roi của mẹ, tôi đã trở thành thủ khoa của đại học Thanh Hoa.

Ngày biết điểm, tất cả mọi người ai cũng khen mẹ tôi dạy con có phương pháp, tuổi già sẽ được hưởng phúc.

Khi người của thành phố đến phỏng vấn, bà ấy không chút khiêm tốn mà chia sẻ kinh nghiệm của mình.

"Đòn roi sinh ra những đứa trẻ có hiếu, cũng sinh ra những đứa trẻ có tài."

Cả thành phố khua chiêng đánh trống chúc mừng cho tôi.

Nhưng tôi đã để lại lá thư tuyệt mệnh, đứng trên sân thượng.

Con đã thi vào đại học Thanh Hoa như mẹ mong muốn, kiếp sau xin mẹ hãy buông tha cho con.

......

Mẹ tôi là Tiến sĩ 211, cha tôi là Thạc sĩ 985.

Sau khi tôi chào đời, bảy tháng đã có thể kêu cha mẹ một cách hoàn chỉnh, tám tháng đã biết đi.

Mọi người khen tôi trời sinh thông minh, nếu bồi dưỡng thật tốt thì chắc chắn sau này sẽ trở thành người kế tục Thanh - Bắc.

Mẹ tôi cũng cho là vậy.

Bà đổi tên tôi thành Hạ Thanh Bắc và cũng bị ám ảnh bởi mục tiêu này.

Năm tôi lên ba, liên từ của tôi không tốt. Thế nên ban ngày tôi đi học mẫu giáo, ban đêm về nhà còn phải ngâm thơ Đường đến mười giờ đêm.

Mấy bạn đồng trang lứa được chạy tung tăng khắp sân, chơi đùa vui vẻ khiến tôi rất ghen tị nhưng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn họ qua ô cửa sổ.

Sau khi mẹ tôi phát hiện thì bà đã tìm người kéo rèm che kín cửa sổ, hoàn toàn ngăn cách tôi với thế giới bên ngoài.

Bà cầm cây đánh vào lòng bàn tay tôi, vẻ mặt xem thường.

"Đám nhóc này đã thua ngay vạch xuất phát rồi, chắc chắn sau này cũng chẳng có tương lai rộng lớn gì. Con không thể bị chúng làm hư được."

Họ hàng thân thích giục mẹ tôi sinh thêm đứa thứ hai, nói không thể lãng phí gen tốt như vậy.

Mẹ tôi nhất quyết từ chối.

"Toàn bộ thời gian và tinh lực của tôi đều dồn vào Thanh Bắc rồi. Con bé là người muốn thi Thanh - Bắc, không được phân tâm."

Bà lại quay đầu nói với tôi: "Mẹ đã trả rất nhiều tiền, đặt cược rất nhiều lên người con. Thế nên con nhất định phải thi đậu."

Sau khi lên tiểu học, mẹ tôi càng gắt gao hơn.

Mỗi ngày tôi đều phải làm thêm bài tập mà bà giao đến rạng sáng, đương nhiên cũng không thể ngủ đủ giấc.

Có đôi lúc tôi ngủ gật khi đang làm bài, mẹ sẽ đứng sau lưng tôi, cầm một cái cây mảnh đánh tôi.

"Ngủ ngủ ngủ, suốt ngày chỉ biết có ngủ thôi. Hôm nay con không làm hết đề này thì không được ngủ."

Tôi đau đến rưng rưng nước mắt nhưng lại không dám từ chối.

Một thời gian sau, quầng mắt của tôi còn to hơn mắt.

Họ hàng thấy vậy thì chịu không nổi. Họ nói mẹ tôi muốn bóp chết thiên tính của tôi, sớm muộn gì cũng ép chết con cái.

Mẹ tôi tức gần chết. Bà mắng họ ghen tị bà có một đứa con gái tài giỏi.

Họ hàng cũng phàn nàn với cha tôi đang đi làm ở xa nhưng cha tôi cũng hết cách. Ông chỉ có thể khuyên họ hàng đừng lo chuyện bao đồng.

Về sau họ hàng cũng không còn ai tới nhà tôi nữa. Họ nói cả nhà tôi đều là đồ điên, ai chọc phải sẽ xui xẻo.

Thế mà mẹ tôi lại vô cùng hài lòng với hiện trạng này.

Mỗi ngày bà đều cầm cây đứng sau lưng tôi, nhìn tôi làm bài chằm chằm.

"Về sau không còn ai dám đến quấy rầy con nữa, xem con còn lười biếng thế nào."

Càng ngày trên bàn còn nhiều bài tập và sách, nó còn cao hơn cả tôi. Tôi cảm thấy mệt mỏi quá!

Sau khi tốt nghiệp tiểu học, tôi thi được vào trường cấp hai tốt nhất thành phố.

Môi trường hoàn toàn mới, không ai quen biết tôi.

Nhưng tôi cũng có người bạn đầu tiên.

Bạn ấy tên Trì Hiểu Tuệ, là bạn cùng bàn của tôi.

Trì Hiểu Tuệ hướng ngoại, vừa thấy tôi đã lên tiếng bắt chuyện, còn chia sẻ cho tôi đồ ăn vặt mà bạn ấy thích.

Tôi vô cùng vui vẻ nhưng không ăn nó, chỉ cất vào balo.

Sau khi tan học, tôi vui vẻ đưa đồ ăn vặt cho mẹ, nói với bà rằng tôi đã có người bạn đầu tiên.

Thế mà mẹ tôi lại xoay người vứt đồ ăn vặt vào thùng rác, mắng tôi chơi bời lêu lỏng.

Tôi cúi đầu không dám nói nữa.

Bà lại hỏi tôi thành tích của bạn nữ kia thế nào.

Tôi thành thật trả lời: "Bạn ấy đứng cuối lớp."

Sắc mặt mẹ tôi càng khó coi hơn, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

Ngày hôm sau đến trường, Trì Hiểu Tuệ không những không chịu chơi với tôi mà còn xin giáo viên đổi chỗ.

Tôi không hiểu chuyện gì nên chạy tới hỏi thăm bạn ấy.

Trì Hiểu Tuệ dùng sức đẩy tôi một cái, lớn tiếng nói: "Mẹ cậu gọi điện thoại cho nhà tôi, nói học sinh kém như tôi không xứng làm bạn của cậu, chỉ kéo cậu đi xuống thôi!"

Toàn bộ bạn học đều nhìn chúng tôi, bắt đầu xì xào bàn tán.

"Biết là thành tích tốt nhưng sao có thể coi thường người khác như vậy được."

"Mẹ của bạn ấy có vấn đề gì không? Thành tích kém thì ăn hết gạo nhà bà ấy à?"

Tôi khổ sở rơi nước mắt, yên lặng rời đi.

Về tới chỗ ngồi của mình, tôi mới phát hiện bàn ghế bên cạnh tôi đều không thấy đâu nữa.

Chủ nhiệm lớp khó xử nói với tôi: "Mẹ em yêu cầu quyết liệt phải để em ngồi một mình, nói những bạn học khác sẽ làm phiền em học tập."

Tôi cúi đầu, nói mình hiểu rồi.

Sau ngày hôm đó, không còn bạn học nào dám tới gần tôi, sợ nói chuyện với tôi một câu sẽ bị mẹ tôi cảnh cáo.

Mỗi ngày của tôi chỉ có ăn cơm, lên lớp, về nhà. Sau đó làm bài tập đến khuya như thường lệ.

Mỗi lần thi cử, tôi đều đứng nhất. Mẹ tôi vui vẻ khoe khoang khắp nơi, nói quả nhiên Thanh Bắc nhà bà trời sinh là người kế tục Thanh - Bắc.

Là thiên phú sao?

Tôi sờ mấy vết chai dày cộm trên tay, đây là hậu quả của việc giải vô số đề để lại.

Về sau khi thi cấp ba, tôi lấy thành tích hạng nhất toàn thành phố để tiến vào trường cấp ba trọng điểm.

Tôi phá vỡ kỷ lục điểm cao nhất thành phố từ trước tới nay nên thành phố đã thưởng cho tôi hơn ba mươi triệu.

Mẹ tôi vui mừng phấn khởi nhận tiền.

Rất nhiều đồng nghiệp hỏi bà sao có thể dạy được một đứa con ưu tú như vậy. Mẹ tôi lần lượt gọi điện thoại chia sẻ kinh nghiệm: "Tôi cảm thấy vẫn là do có thiên phú. Tôi và cha của con bé đều tốt nghiệp trường danh tiếng thì sinh con có thể kém đến đâu?"

"Thật sự không có thiên phú thì phải cố gắng thôi. Thế mà mỗi ngày Thanh Bắc nhà tôi đều kiên trì giải mười đề đấy."

"Không có thiên phú cũng không cố gắng, vậy thì đánh đi! Đòn roi sinh ra những đứa trẻ có hiếu, cũng sinh ra những đứa trẻ có tài."

Vòng bạn bè của bà cũng đăng một đoạn video.

Tiêu đề là: Đòn roi sinh ra đứa trẻ có tài.

Trong video, tôi làm sai một câu, bà sẽ lấy cây quất vào lưng tôi một cái.

Bài đăng này lần lượt được các đồng nghiệp của bà đăng lại và vô tình lên trang đầu của một tờ báo nổi tiếng trong thành phố.

Dạy con bằng đòn roi thì đến tột cùng khi nó lớn lên sẽ trở thành một đứa trẻ có hiếu hay vẫn là một đứa ngỗ nghịch?

Mẹ tôi chém đinh chặt sắt để lại một hàng chữ: Đương nhiên là đứa trẻ có hiếu. Hạ Thanh Bắc chưa bao giờ cãi lời tôi dù một chữ.

Thế nhưng rất nhanh, những hành động của tôi dần đánh vào mặt bà.

Là ngôi trường cấp ba trọng điểm đứng đầu thành phố, đương nhiên không bao giờ thiếu thiên phú và học sinh xuất sắc.

Dần dần tôi bắt đầu gặp khó khăn trong việc học tập. Kỳ thi tháng đầu tiên, bài thi của tôi rối tinh rối mù, tôi cũng tụt xuống hạng ba mươi.

Mẹ tôi không tin nên chạy tới trường làm ầm làm ĩ một trận.

Bà không nói giáo viên chấm bài sai thì cũng yêu cầu phúc khảo.

"Từ nhỏ đến lớn Thanh Bắc nhà tôi đều đứng nhất, sao có thể thi kém như vậy? Chắc chắn giáo viên mấy người nhận hối lộ, cố ý đè thành tích của Thanh Bắc nhà tôi xuống!"

Giáo viên cũng tức giận nhưng không thể làm gì.

Tôi cảm thấy vô cùng khó xử, kéo góc áo mẹ muốn mẹ đi về nhưng mẹ lại tát tôi một cái, tức giận nói: "Hạ Thanh Bắc, tốt nhất là con cầu nguyện bài thi bị chấm sai điểm đi! Nếu không mẹ sẽ cho con đẹp mặt!"

Tôi ôm mặt lùi vào một góc. Giáo viên nói hết lời, dù thế nào đi nữa thì cũng không nên bạo lực với con cái.

Nhưng mà mẹ tôi nghe không lọt tai, bà chỉ quyết ghì chặt vào việc phải kiểm tra bài thi.

Giáo viên ngăn không được, cuối cùng chỉ có thể mời hiệu trưởng ra mặt.

Hiệu trưởng để giáo viên tìm bài kiểm tra của tôi rồi chấm lại một lần nữa ngay trước mặt mẹ.

Điểm số vẫn y như cũ.

Sắc mặt mẹ tôi vô cùng khó coi. Bà không nói một câu, trực tiếp cứng rắn kéo tay tôi về nhà, ngay cả xin nghỉ phép cũng không có.

Sau khi về đến nhà, tôi nghênh đón một trận đòn roi thảm thiết nhất từ trước đến nay ở giữa phòng sách kín mít.

"Hạ Thanh Bắc, con báo đáp mẹ như vậy à? Con cảm thấy lớn đến đây rồi thì mẹ không quản được con nữa đúng không? Thi kém như vậy, con có còn muốn thi Thanh - Bắc hay không?"

Tôi co quắp trong góc tường, đau đớn nhắm nghiền mắt.

Vết thương đều ở trên lưng. Tôi vẫn đến trường như thường, không ai phát hiện ra cả.

Tôi vô cùng nổi tiếng ở trường. Bạn học tụm năm tụm bảy bàn tán về chuyện mẹ tôi đến trường làm ầm làm ĩ.

Còn tôi thì như đã chết lặn, tôi trải qua chuyện này cũng không phải lần một lần hai.

Các thầy cô đều rất quan tâm đến tôi, còn mơ hồ hỏi tôi có cần giúp đỡ hay không.

Tôi lắc đầu, miễn cưỡng cười cười.

Vô dụng, không ai có thể giúp tôi…

Lần đầu tiên tôi trốn học chạy đến hồ nước ở sân sau.

Lá sen màu xanh biếc xếp dày đặc cạnh nhau. Hoa sen nhú đầu nở rộ một cách lộng lẫy.

Tôi bừng tỉnh, trong đầu hiện lên một suy nghĩ nguy hiểm.

Nếu như tôi nhảy xuống, sẽ chẳng có ai phát hiện ra tôi. Thế này thì tôi có thể chết một cách triệt để.

Còn thi thể… Tôi cũng không muốn để lại cho mẹ tôi.

Tôi mím môi, từ từ đi tới gần rào chắn.

"Gâu… Gâu…"

Một chân tôi đã leo lên rào chắn, đột nhiên có tiếng chó sủa yếu ớt từ bụi cỏ bên cạnh.

Tôi khựng người, chậm rãi thu chân lại đi về phía đó xem một chút. Tôi muốn nhìn một lần cuối cùng.

Tôi không có tuổi thơ, chỉ có bài tập làm bạn ngày đêm.

Lúc bảy tuổi, lần đầu tiên tôi to gan đưa ra yêu cầu với mẹ. Tôi nói tôi muốn nuôi một con mèo hoặc một con chó.

Mẹ tôi vô tình từ chối. Trong mắt mẹ, tất cả mọi thứ với tôi đều là dụ dỗ và làm phiền, đều làm cho tôi mê muội mất cả ý chí.

Thật ra tôi cũng không thích chó mèo, chỉ là tôi muốn cảm nhận vật sống.

Để cho tôi biết, tôi còn sống…