Chương 1: Tỉnh lại ở bệnh viên tâm thần (1)

"Cố Tuyết Thanh, thời gian tu luyện đã hết, đến giờ uống thuốc rồi."

Một cô gái mặc áo bệnh nhân của bệnh viện đang ngồi trên giường, hai chân khoanh tròn, ngồi thiền với đôi mắt nhắm nghiền.

Bộ đồ bệnh nhân rộng rãi khiến cô gái trông vô cùng gầy gò, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ ngoài xinh đẹp của cô gái.

Y tá bước qua cửa đi về phía Cố Tuyết Thanh trên tay còn theo cầm đĩa gì đó.

Khoảnh khắc Cố Tuyết Thanh mở mắt ra khiến y tá giật mình hoảng sợ trước ánh mắt sắc lạnh của cô, suýt chút nữa ấn vào chuông báo động trong tay.

May mắn thay, giây tiếp theo biểu cảm của Cố Tuyết Thanh đã trở lại bình thường, cô đưa tay ra nhận lấy thuốc trong tay y tá.

Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm khi uống thuốc của Cố Tuyết Thanh, y tá thở phào nhẹ nhõm, dỗ dành nói: "Bây giờ là giờ ngủ trưa, sau khi uống thuốc xong chúng ta phải đi ngủ, buổi chiều thức dậy rồi luyện tập tiếp cũng được."

Cố Tuyết Thanh phớt lờ y ta, vẫn tiếp tục ngồi đó khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền.

Y tá có chút bất lực về việc này, nhưng cô ta cũng không nói gì thêm.

Vài ngày trước, Cố Tuyết Thanh thừa dịp bọn họ không chú ý liền đập đầu vào tường để tự tử, nhưng may mắn thay, cô đã được cấp cứu kịp thời mới giữ được tính mạng.

Khi tỉnh dậy, tình trạng của cô ngày càng trở nên nghiêm trọng, cô nói những điều kỳ lạ khiến không ai hiểu được, hơn nữa sức mạnh hủy diệt của cô lại trở nên cao bất thường.

May mắn là khi cô tỉnh dậy, cơ thể còn quá yếu, hàng chục người đã tiến lên để chế trụ rồi trói cô vào giường.

Mấy ngày qua, Cố Tuyết Thanh đã bình tĩnh lại rất nhiều, cô vẫn luôn ngồi trên giường, im lặng ngồi thiền, giống như muốn tu luyện cho mình bất tử, cho nên y tá cũng không tiếp tục trói cô lại.

Sau khi y tá rời đi, Cố Tuyết Thanh nhổ thuốc trong miệng ra, nhanh chóng véo tay mình.

Một luồng sáng đỏ không ai có thể nhìn thấy ngoại trừ Cố Tuyết Thanh đang chĩa vào viên thuốc trong lòng bàn tay khiến cho viên thuốc biến mất ngay tại chỗ.

Tuy nhiên, sau khi thực hiện động tác này, vẻ mặt Cố Tuyết Thanh càng trở nên tái nhợt lộ rõ dáng vẻ chật vật.

Đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng của Cố Tuyết Thanh lóe lên một tia bất mãn, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục trầm tư.

Sau một giấc ngủ ngắn, đó là thời gian rảnh.

Trong khu vực sân chơi chung, một số bệnh nhân đang đi lại theo vòng tròn, một số người đang tự nói chuyện với chính mình, số còn lại đang ngơ ngác, chỉ có Cố Tuyết Thanh là đang ngồi xem TV một cách nghiêm túc.

Tin tức đang phát trên TV được Cố Tuyết Thanh lắng nghe rất nghiêm túc, nhìn không chớp mắt.

Tất cả những kiến thức hiện tại mà cô có được về thế giới này đều đến từ thứ kỳ diệu này, ở thế giới mà Cố Tuyết Thanh sống chưa từng có thứ nào kỳ diệu như vậy.

Cố Tuyết Thanh là người đến từ hàng trăm năm trước, là chủ nhân đầu tiên của Thanh Phong Quan là một lão tổ tiếng tăm lừng lẫy nhưng cô lại không thể thoát khỏi thiên kiếp khi phi thăng thành người bất tử, đến khi tỉnh dậy, cô phát hiện ra mình đã được sống lại trong cơ thể của cô gái cùng tên cùng họ với cô.

Nguyên chủ ban đầu của khối thân thể này bị mẹ kế hãm hại đưa vào bệnh viện tâm thần, cô ấy đã tự tử bằng cách đập vào tường trong tuyệt vọng và khi tỉnh dậy chủ nhân của cơ thể này đã trở thành Cố Tuyết Thanh.

Ở thế giới linh lực vô cùng ít ỏi, cộng thêm sự yếu ớt của cơ thể cho nên Cố Tuyết Thanh đành phải để người khác nhốt ở đây một thời gian, không thể rời đi.

Vì cô đã chiếm lấy cơ thể của nguyên chủ nên phải giúp cô ấy trả thù mới có thể tìm ra mối liên hệ giữa cô và nguyên chủ.

"Bác sĩ Lý nói cần phải giam cô ấy lại, chẳng phải để cô ấy tiếp xúc với mọi người sẽ tốt hơn sao?" Một y tá nhỏ thì thầm.

Đứng bên cạnh cô là một y tá lớn tuổi tên Bạch Phương Khiết cũng chính là y tá đã đưa thuốc cho Cố Tuyết Thanh vào buổi trưa.

"Nhưng mấy ngày nay cô ấy rất ngoan ngoãn, ngoan ngoãn ăn cơm và uống thuốc, cũng không tấn công người khác nữa, giam cô ấy lại một chỗ có hơi..." Trong ánh mắt Bạch Phương Khiết lộ ra một tia không đành lòng.