Chương 5-2: Phế vật cô gia?

"Tạ ơn cô gia..." tên đánh xe còn chưa kịp cảm tạ Vương Đằng.

Một giây tiếp theo, vô số mũi tên từ rừng cây bốn phương tám hướng bắn đến, những tên đánh xe, công nhân bốc vác tụ tập nói chuyện phiếm kia trong một giây trước còn mỉa mai Vương Đằng là phế vật, một giây sau liền tử thương một mảng lớn.

Tên đánh xe ngựa tuyệt nghĩ không ra, bởi vì hắn tốt bụng nói một câu cùng mời một ngụm nước, đã cứu chính hắn một mạng, nếu không rất có thể hắn cũng là thành viên trong đám người chết kia.

"Địch tập kết, địch tập kết, Hắc Sơn tặc đánh lén, tìm hộ vệ che chắn tránh né!!" Đội trưởng Diêm Hoằng Lượng nhìn đến đây, sắc mặt đại biến, lúc này rút ra trong tay một đại đao, chém đứt mấy mũi tên bắn về phía hắn.

Rất nhanh, tất cả mọi người cũng bắt đầu kinh hoảng tìm hộ vệ che chắn tránh né mấy mũi tên phóng tới này.

Vương Đằng lôi kéo tên đánh xe ngựa núp ở một chiếc xe hàng bên cạnh, nhờ đó mà tránh né mũi tên phóng tới, đồng thời ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, mà trong tay hắn sớm đã nắm chặt một thanh kiếm sắt dài, chuẩn bị tuỳ thời tác chiến.

Kiếm này chính là của hệ thống ban thưởng cho hắn, có thể thôn phệ năng lượng để thăng cấp.

Một vòng mưa tên bắn xong, đội hộ vệ Liễu gia tử thương không thiếu.

Hắc Sơn tặc nhìn thời cơ không sai biệt lắm, liền la lớn vọt ra, bọn hắn mặc thống nhất giáp da màu đen, nắm lấy trong tay đại mã đao, khí thể hung hăng gϊếŧ đến đây.

"Gϊếŧ sạch những người này cho ta, một tên cũng không để lại.!!" Một tên cầm đầu của Hắc Sơn tặc-Đường Hồn, hưng phấn hô lớn.

Hôm nay lại là một món lớn, muốn cướp đoạt ra.

Ra lệnh một tiếng, ba bốn trăm tên cướp của Hắc Sơn tặc tay cầm đại khảm đao từ bốn phương tám hướng lao đến.

Độ trưởng đội áp tiêu Diêm Hoằng Lượng nhìn thấy Hắc Sơn tặc hướng bọn họ tấn công đến nhiều như vậy, sắc mặt một lần nữa đại biến.

"Gϊếŧ cho ta!!" Diêm Hoằng Lượng cũng tràn đầy huyết tính nam nhi, đối mặt với Hắc Sơn tặc, nắm chặt trong tay đại trường đao, một ngựa đi đầu gϊếŧ tới.

Chỉ là Hắc Sơn tặc có quá nhiều người, Diêm Hoằng Lượng sau khi gϊếŧ mấy tên lâu la của Hắc Sơn tặc, liền phát hiện tình thế đối với bọn hắn rất bất lợi, cứ theo đà này, bọn hắn chắc sẽ bị người của Hắc Sơn tặc từ từ mài chết, chợt quay đầu tìm được tên cầm đầu đám người Hắc Sơn tặc, Đường Hồn.

Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần gϊếŧ được tên cầm đầu, như vậy những tên đạo chích khác liền sẽ không đánh mà lui!!!

Ý nghĩ của hắn rất tốt, nhưng hiện thực rất tàn khốc.

"Thế mà hướng đến ta, muốn chết!" Đường Hồn phán đoán hướng Diêm Hoằng Lượng lao đến, cũng nắm đại đao chính diện nghênh đón.

Tên Đường Hồn này là tam đương gia Hắc Sơn trại, thực lực là Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, không riêng thực lực so với Diêm Hoằng Lượng muốn cao hơn, vũ khí trên tay cũng muốn tốt hơn.

Hai người giao thủ một cái, Đường Hồn liền chiếm hết thượng phong, mà Diêm Hoằng Lượng thì liên tục bị đánh bại lui.

"Không tốt, thực lực của đối phương quá mạnh! !"

Sau khi Diêm Hoằng Lượng phát hiện thực lực cách xa, dự định tạm thời rút lui lại bị đối phương liên tục chém vào ba nhát, trực tiếp đem trường đao của Diêm Hoằng Lượng chặt rời khỏi tay.

Lực lượng khổng lồ, Diêm Hoằng Lượng kinh hãi trợn mắt há mồm, một giây sau, một thanh trường đao hướng hắn bổ tới, không kịp phản ứng, trực tiếp bị chặt tại trên cổ, máu lập tức chảy ồ ạt.

Rất nhanh, thân thể Diêm Hoằng Lượng ngã ầm vang trên mặt đất, triệt để ngỏm củ tỏi.

Mới mấy hiệp, Diêm Hoằng Lượng liền chết rồi, cái này khiến mọi người không khỏi tuyệt vọng.

Ngay cả đội trưởng thực lực mạnh nhất đều đã chết, bọn hắn còn thế nào phản kháng? ?

Tương phản, tên cầm đầu Hắc Sơn tặc Đường Hồn sau khi chém chết Diêm Hoằng Lượng, hưng phấn hô lớn.

"Các huynh đệ, đội trưởng của bọn họ đã chết, gϊếŧ cho ta! !"

Hắc Sơn tặc nghe đến đó khí thế phóng đại, tương phản hộ vệ Liễu gia khí thế trong nháy mắt hạ xuống tới điểm thấp nhất.

"Xong, xong, lần này chúng ta chết chắc rồi! !"

Đám người áp tiêu đều cho rằng lần này bọn hắn phải chết ở chỗ này.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Vương Đằng, người bị đám người Liễu gia cho là phế vật, lại nắm chặt thanh kiếm sắt dài yên lặng đứng lên, nhanh chóng xông ra ngoài.