Chương 7-1: Lau mắt mà nhìn

Trận chiến đấu này, bởi vì Vương Đằng biểu hiện dũng mãnh, trực tiếp đem Hắc Sơn tặc đánh cho chạy, còn đem tam đương gia của bọn chúng - Đường Hồn gϊếŧ chết tại chỗ.

Đám người Liễu gia thấy vậy đều trợn mắt há mồm.

Cô gia này có chỗ nào là tên ăn mày phế vật, quả thực là chiến thần hạ phàm! !

Trải qua trận này, những người Liễu gia xem như triệt để thay đổi cách nhìn đối với cô gia ăn mày của bọn hắn, không còn dám xem thường!

Mà hắc thiết kiếm trong tay Vương Đằng, sau khi thôn phệ mười mấy đầu sinh mệnh năng lượng, thăng cấp đến Hoàng cấp trung phẩm, mũi kiếm cũng càng hung hiểm hơn.

Tên đánh xe trước tiên từ dưới đáy xe hàng chui ra, sau đó cấp tốc chạy tới bên người Vương Đằng.

"Cô gia, người thật lợi hại, ngay cả tam đương gia Hắc Sơn tặc đều bị người gϊếŧ chết." Tên đánh xe một mặt kích động nói.

Hắn vốn cho là mình lần này chết chắc rồi, tuyệt đối không nghĩ tới Vương Đằng lợi hại như vậy, thế mà đơn thương độc mã liền gϊếŧ lùi đám Hắc Sơn tặc.

Không riêng tên đánh xe đối với việc này rất là kích động, Vương Bác - phó đội trưởng đội hộ vệ , cũng là trước tiên đi tới trước mặt Vương Đằng.

"Cô gia, hôm nay nhờ có người, nếu không chúng ta có thể sẽ toàn quân bị diệt." Phó đội trưởng Vương Bác cũng là thừa nhận thân phận cô gia này của Vương Đằng, thậm chí đối với hắn còn có chút sùng bái.

Kỳ thật không riêng gì hai người bọn họ, những người khác cũng đều đang âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn trong đội ngũ có cô gia là một cao thủ, nếu không bọn hắn hôm nay đều phải chết ở chỗ này.

"Mọi người còn cần chú ý cẩn thận, Hắc Sơn tặc khả năng còn sẽ tới! !" Vương Đằng cũng không dám buông lỏng cảnh giác, lo lắng bọn hắn sẽ ngóc đầu trở lại.

"Cô gia, Diêm đội trưởng chết rồi, tiếp xuống chúng ta phải làm thế nào, là trở về hay tiếp tục áp tiêu? ?" Phó đội trưởng Vương Bác xin chỉ thị.

Đội hộ vệ thương vong gần phân nửa, người đánh xe, công nhân bốc vác cũng đã chết hơn phân nửa, nếu lại tiếp tục áp tiêu nguy hiểm liền rất lớn.

Nhưng cứ như vậy trở về, lại không có cách nào hướng gia chủ bàn giao.

Cái này đích xác là một cái vấn đề, Vương Đằng là lần đầu tiên áp tiêu, không muốn cứ như vậy bỏ dở nửa chừng, lập tức nghĩ nghĩ rồi nói ra.

"Ngươi phái mấy tên hộ vệ, trước tiên đem người bị thương chở về Liễu gia trị liệu, những hộ vệ còn lại thì tiếp tục áp tiêu, với lại tăng thêm tốc độ, tranh thủ trước khi trời tối đem nhóm hàng này đưa đến Vân Thành."

"Tốt, ta lập tức đi làm! !" Phó đội trưởng Vương Bác sau khi lên tiếng , lập tức hướng xuống an bài theo lệnh của Vương Đằng! !

Hiện tại trong đội hộ vệ này, Vương Đằng cái cô gia này nghiễm nhiên trở thành trung tâm.

Rất nhanh, người bị thương nặng được an bài chở về Liễu gia ở Tề Thành, vết thương nhẹ hoặc là có thụ thương, thì tiếp tục áp tiêu đưa hàng.

Về phần chết, chỉ có thể để Liễu gia đến sau đó phái người đến nhặt xác, bởi vì Vương Đằng bọn hắn hiện tại không được chậm trễ thời gian, vạn nhất Hắc Sơn tặc dẫn người đến báo thù, bọn hắn liền đi không được! !

Tề Thành Liễu gia, Liễu Nhan Tịch lúc này đang ở trong hoa viên trước mặt khuê phòng luyện kiếm.

Liễu gia là võ đạo thế gia, cho nên mặc kệ nam nữ đều muốn luyện võ, bất quá Liễu Nhan Tịch luyện võ thiên phú rất là bình thường, đến bây giờ cũng chính là cái Hậu Thiên cảnh mà thôi.

Nàng mặc dù đang luyện võ, nhưng lại có chút không tập trung, bởi vì nàng rất lo lắng cho Vương Đằng đang ra ngoài áp tiêu.

Bỗng nhiên, tiểu Hồng - tỳ nữ thϊếp thân của nàng vội vàng chạy tới, bên trong miệng còn hô to.

"Tiểu thư, tiểu thư, không xong, đội áp tiêu của chúng ta bị Hắc Sơn tặc đánh cướp, chết thật nhiều người, bên ngoài còn đưa về rất nhiều thương binh! !"

"Cái gì? ?" Liễu Nhan Tịch nguyên bản chỉ lo lắng Vương Đằng, bây giờ nghe tin tức này, nơi nào còn có tâm tư tiếp tục luyện kiếm, vứt kiếm xuống xong liền chạy nhanh ra bên ngoài.