Chương 9-1: Ánh trăng của sinh mệnh Liễu Nhan Tịch

Vương Đằng không nghĩ tới hệ thống lại phát động tuyển hạng mới, điều này khiến hắn âm thầm mừng rỡ một trận, bởi vì chỉ cần phát động nhiệm vụ thì tất nhiên sẽ có ban thưởng.

Vương Đằng lập tức dò xét ban thưởng của từng tuyển hạng, cũng bắt đầu phân tích.

Chỗ tốt của Tụ Linh đan tự nhiên Vương Đằng đã biết, nếu có viên Tụ Linh đan này thêm ngọc bội Tụ Linh ngọc nhạc mẫu tặng, liền có thể thuận lời đột phá đến Tông Sư cảnh!!!

Mà viên đan dược chữa bách bệnh, vừa vặn có thể dùng cho nhạc mẫu, bệnh bà nghiêm trọng như vậy, uống một viên xuống, liền có thể làm cho bà khỏi hẳn.

Huống chi vừa rồi nhạc mẫu còn đem khối Tụ Linh ngọc trợ giúp bà tu luyện tặng cho con rể mình, làm con rể của bà, cũng nên báo đáp bà một cái.

Mặt khác kiếm pháp Long Phá Trảm này, có thể trong nháy mắt bộc phát ra uy lực gấp mấy lần so với bình thường, phi phường thích hợp với Vương Đằng, hắn đang thiếu chiêu thức công kích.

Tóm lại, ba cái ban thưởng của tuyển hạng, trước mắt Vương Đằng đều có thể dùng đến.

Mà ban thưởng của tuyển hạng hai, Long Hổ đan là một loại tăng lên năng lực kia của nam nhân, hiện tại Vương Đằng còn chưa có bái đường thành thân, tự nhiên là không cần đến.

Cái Vô Ảnh bộ này cũng được, chí ít có thể tăng tốc độ di chuyển, tuyệt đối là chiêu số bảo mệnh tốt nhất. Mà tăng lên mị lực, thì là một cái ban thưởng gân gà, không có tác dụng, hắn sắp bái đường thành thân, còn cần tăng mị lực lên để làm gì???

Vương Đằng sau một hồi phân tích, quyết định chọn tuyển hạng một.

Chợt đối với nhạc phụ Liễu Quốc An nói.

"Nhạc phụ, ngày mai con liền đi chung với người tham gia đại hội săn bắn!!"

Vừa dứt lời, âm thanh hệ thống bắt đầu vang lên.

"Ting, chúc mừng kí chủ đưa ra lựa chọn, ban thưởng một viên Tụ Linh đan, một viên đan dược chữa bách bệnh, kiếm pháp Long Phá Trảm."

Âm thanh hệ thống vừa dứt, bên trong không gian hệ thống có nhiều hơn hai viên thuốc, một viên Tụ Linh đan, một viên khác là đan dược chữa bách bệnh.

Đồng thời trong đầu Vương Đằng cũng nhiều thêm cách vận dụng chiêu thức Long Phá Trảm, nhanh chóng dung nhập vào đầu hắn.

Vương Đằng rất hài lòng với Long Phá Trảm này, có thể trong nháy mắt bộc phát ra uy lực kiếm pháp gấp mấy lần.

Liễu Quốc An nghe được lựa chọn của Vương Đằng thì hài lòng cười to.

"Rất tốt, nam nhi là phải lấy sự nghiệp làm chủ, về phần mấy loại hội chùa nhàm chán, không đi cũng được!!"

Từ câu nói này cũng có thể thấy được, Liễu Quốc An là một tên thẳng nam, căn bản vốn không hiểu nhi nữ phong tình.

Diêu Xu nhìn thấy phu quân của mình không hiểu phong tình như thế, thì tức giận ho khan không ngừng.

"Phu nhân, nàng không sao chứ!!" Liễu Quốc An gấp gáp ân cần hỏi.

"Ta sớm muộn có một ngày bị chàng làm cho tức chết!!!" Diêu Xu hung hăng trừng Liễu Quốc An một chút, thật vất vả mới có cơ hội để tăng tiến tình cảm giữa nữ nhi và Vương Đằng, nhưng mà ngạnh nỗi lại bị lão công ngu ngốc của nàng làm hỏng.

Liễu Nhan Tịch nhìn thấy mẫu thân tức thành dạng này cũng rất là đau lòng, kỳ thật trong nội tâm nàng cũng rất muốn cùng Vương Đằng cùng đi hội chùa, như thế có thể cùng Vương Đằng tăng tiến một chút tình cảm.

Nhưng Vương Đằng đã chọn đi tham gia đại hội săn bắn, nàng cũng không có cách nào khác, lập tức khuyên nhủ.

"Mẫu thân, hội chùa có ba ngày, ngày mai không đi, con cùng Vương Đằng có thể đi hai ngày tiếp theo."

Vương Đằng thấy thế cũng tiến bước an ủi.

"Đúng đấy nhạc mẫu, hội chùa còn có thể đi vào hai ngày sau, người bởi vì chuyện này mà chọc tức thân thể thật là không đáng!!"

Diêu Xu nghe đến đó mới tốt hơn một chút.

"Ân, đi hai ngày sau, vậy cũng được!!"

Diêu Xu lúc này mới hài lòng nhẹ gật đầu, nhưng mới rồi bị Liễu Quốc An tính khí chọc tức, tăng thêm bệnh tình, Diêu Xu lại ho kịch liệt lên, còn ẩn ẩn ho ra một tia máu tươi.

Điều này làm cho mấy người đang ngồi bị doạ sợ.

Vương Đằng cũng bị doạ sợ, chợt hắn nhớ tới đan được chữa bách bệnh mới lấy được, giả bộ từ trên người tìm một hồi, nhưng thật ra là từ trong không gian hệ thống đem đan được lấy ra.

"Nhạc mẫu, con ở đây có một viên đan dược chữa được bách bệnh, người ăn vào bệnh sẽ liền tốt." Vương Đằng nói xong thì đem viên đan dược đưa tới trước mặt Diêu Xu.

Diêu Xu không có tiếp nhận, sắc mặt trắng bệch nói.

"Vương Đằng, bệnh của ta đã là bệnh cũ vài chục năm rồi, đến thần y của Tề thành cũng không trị khỏi, đan dược này vẫn là cất đi!!"

Diêu Xu cũng không tin một viên đan dược là có thể trị khỏi bệnh của nàng, không riêng nàng không tin, Liễu Quốc An cùng Liễu Nhan Tịch cũng không chút để ý.

Dù sao bọn hắn vì chữa bệnh cho Diêu Xu, thế nhưng là mời không thiếu thần y nhìn qua, đều nói không thể chữa, còn để bọn hắn chuẩn bị hậu sự.

"Nhạc mẫu, đan dược này thật rất linh, thời điểm trước kia ta vẫn còn là ăn mày, từ một vị tiên nhân ở đó lấy được, có thể chữa khỏi trăm bệnh, tuyệt đối phi thường hữu hiệu."

Vương Đằng thấy nhạc mẫu không tin, liền thuận miệng biên soạn câu truyện.

Lời này nghe có chút huyền huyễn, làm sao lại cảm thấy không đáng tin cậy, càng giống như Vương Đằng bị đạo sĩ lừa, tiên nhân sẽ cho tên ăn mày đan dược sao? ?

-----

xanher: ngày nghỉ của tuiii, bão chap bão chap.

(ước gì tui có một viên đan dược chữa bách bệnh, chứ cái lưng của tui sắp gãy òi))