Chương 2-2: Tên ăn mày phối xấu nữ

Vương Đằng tuyệt đối không thể ngờ được, hắn độc thân hai mươi năm, ngày đầu tiên xuyên không đến đây liền có thể kết thúc trạng thái độc thân rồi.

Hơn nữa nhìn lên, đối phương còn giống như là hào môn!!!!!

Đây chính là được bao nuôi sao??? Vậy sau này hắn không lo bị đói bụng rồi.

"Được thôi, vậy liền đi xem một chút."

Vương Đằng lập tức đáp, đồng thời đáy lòng đối với nàng dâu đưa tới cửa này tràn đầy mong chờ.

Tiểu thư hào môn, nghĩ đến lớn lên chắc cũng không kém, lần này xem như kiếm lợi lớn, về sau cũng không cần đi ăn xin, còn giải quyết nhân sinh đại sự, nhất cử lưỡng tiện(*), mãn nguyện.

(*một công đôi việc)

Vương Đằng đi theo hai tên hạ nhân một đường đi tới gian Thiên Điện của Liễu gia.

Nguyên bản cô gia lần thứ nhất vào cửa, hẳn là được tiếp đón ở chính điện, nhưng Liễu Quốc An không muốn thừa nhận đứa con rể này, liền đem hắn an bài tại một gian phòng bình thường.

Liễu Quốc An nhìn người mặc quần áo tả tơi, toàn thân vô cùng bẩn lại bốc mùi này, lông mày nhíu lại, loại nam tử này, bắt đại một tên du côn vô lại cũng đều muốn tốt hơn.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, ném tú cầu thế mà lại thu đến một tên nam nhân nát nhất.

Thấy thế nào cũng không vừa mắt, thậm chí hối hận vì ném tú cầu chọn rể!!

Nhưng trong lòng Liễu Quốc An còn le lói một tia mong đợi, Liễu gia bọn hắn là dùng võ lập tộc, tên ăn mày cũng không sao, xuất thân không quan trọng, nếu thiên phú luyên võ tốt, hắn cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận đứa con rể này.

Nghĩ tới đây, Liễu Quốc An tiến lên bắt lấy cánh tay Vương Đằng, sau đó lấy tốc độ cực nhanh ấn một cái ở các huyệt vị bên trên gân mạch của hắn, cuối cùng thở dài tuyệt vọng.

Cái tên ăn mày này, không riêng bối cảnh, thân phận không ra gì, ngay cả kinh mạch luyện võ cũng đứt đoạn, quả thực là phế vật trong phế vật.

Vương Đằng nhập vào bộ thân thể này, chủ nhân trước là thái tử, thiên phú luyện võ mặc dù bình thương nhưng tu vi cũng không kém, chỉ là hắn bị cao thủ bên người hoàng đề phế bỏ, lúc này mới biến thành phế vật.

Liễu Quốc An lúc này đã đưa ra quyết định là đem tên ăn mày này đuổi đi, lưu một tên phế vật như thế trong phủ, quả thực là lãng phí lương thực, mấu chốt còn bị người khác chê cười.

"Ngươi tên gì??"

Liễu Quốc An trầm giọng hỏi, nghĩ đến cho tên ăn mày này mấy đồng tiền, đem hắn đuổi đi.

Vương Đằng không có trả lời, lúc này hắn đói hốt hoảng, chân tay đều không có sức lực, mặc dù hệ thống có ban thưởng cho hắn đùi gà tiên linh, nhưng cảm thấy trước mặt nhiều người như vậy, từ trong không gian lấy ra đùi gà, sẽ hù đến bọn họ.

Thế là nghĩ nghĩ rồi nói ra.

"Có thể cho ta ăn cơm no trước rồi lại trả lời vấn đề của ngươi được không??"

Lời này dẫn tới mọi người ở đây cười nhạo một trận, quả nhiên là tên ăn mày, trong đầu chỉ nghĩ đến ăn.

"Trước dẫn hắn xuống dưới ăn một bữa cơm, tắm rửa, mùi trên người thật quá khó ngửi."

Liễu Quốc An che mũi đối với Vương Đằng ghét bỏ phất tay, thật sự mùi quá thối, quá khó ngửi, đồng thời cũng làm quyết định đuổi Vương Đằng đi càng quyết tâm hơn.

Cái này cũng không trách Vương Đằng, bộ thân thể của chủ nhân trước, vì tránh né truy sát, thường xuyên ngủ ổ gà chui l*иg chó, không thối mới là lạ.

Rất nhanh Vương Đằng bị người dắt đến một gian phòng không người.

Hạ nhân Liễu gia chuẩn bị cho hắn cả một bàn thức ăn phong phú, bên cạnh còn có một cái thùng gỗ lớn cùng một bộ quần áo sạch sẽ!!

Chuẩn bị xong những thứ này, bọn hắn liền lui xuống.

Vương Đằng nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú, hai mắt sáng lên, rốt cuộc cũng có ăn, bất quá hắn chuẩn bị động đũa thì chợt nhớ đến hệ thống, giống như là có thưởng hắn một cái đùi gà tiên linh.

"Đùi gà tiên linh, cái tên này nghe cảm giác rất hay, ăn đùi gà hệ thống ban thưởng trước."

Vương Đằng đem cửa phòng khoá lại từ bên trong, lúc này mới yên tâm từ trong không gian hệ thống lấy ra đùi gà tiên linh.

Cái đùi gà tiên linh này nhìn qua óng ánh lớp mỡ màu vàng kim, nhìn ngon mắt, cũng bắt đầu ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.

Mấu chốt là trên đùi gà tiên linh này lại có linh khí nồng nặc.

"Đùi gà hệ thống đưa tặng quả nhiên không tầm thường, nhìn xem ăn lại rất ngon."

Thời điểm Vương Đằng suy nghĩ, cũng từng ngụm từng ngụm cắn.

Cái đùi gà tiên linh này chắc chắn không phải là thức ăn của thế gian này, là đồ vật của thần tiên!!!!!!!

-------

Xanher: tui cũng muốn ăn gà rán ༎ຶ⁠‿⁠༎ຶ