Chương 13: Tận Thế Đến Rồi

Diệp Nhu thuộc về nhóm người được trấn an kia.

“Hóa ra là như vậy. Ngủ một giấc, tỉnh lại phát hiện bên ngoài đang có tuyết làm em sợ muốn chết. Vậy thì không có việc gì, em đưa Hữu Hữu đi học, anh đi làm đi.”

Diệp Nhu ưu nhã uống hết cốc sữa bò trên bàn, tâm trạng bất ổn cũng chậm rãi bình ổn lại.

Tang Hữu còn nhỏ, hoàn toàn không quan tâm tới thời tiết bất thường bên ngoài, thậm chí còn rất thích thú với tuyết trắng bay đầy trời bên ngoài.

Chỉ có Tang Bán Thành nhìn điện thoại, trầm mặc không nói.

Theo như những gì ông ấy biết, đợt tuyết rơi vào mùa hè từng được ghi nhận trong lịch sử chỉ rơi cục bộ ở một diện tích nhỏ và sẽ kết thúc nhanh chóng.

Nhưng không giống như bây giờ, nhiệt độ hai ngày nay của phương Bắc lần lượt vượt qua nhiệt độ cao nhất từng ghi nhận. Nghe nói không ít lúa, hoa màu đều khô héo, người nông dân không có biện pháp, chỉ có thể tranh thủ trời tối, lúc nhiệt độ hạ xuống đôi chút để tưới cho cây trồng.

Mà hầu hết các thành phố ở phía Nam của bọn họ lại đột ngột có tuyết rơi, hơn nữa tuyết lại rơi liên tục từ đêm qua đến bây giờ, hoàn toàn không thấy dấu hiệu ngừng rơi.

Ông ấy còn đọc được rất nhiều tin tức từ trong nhóm của nhân viên. Nhiệt độ ban ngày của hôm qua quá cao, rạng sáng nay lại đột nhiên giảm nhiệt độ khiến mọi người không kịp phòng ngừa.

Chỉ trong một đêm, vài trăm người già sống một mình ở Vân Thành đều không tỉnh lại. Sáng nay toàn bộ bệnh viện ở Vân Thành nghênh đón tình trạng chen chúc xưa nay chưa từng, không ít người bị cảm lạnh, phát sốt vì sự chêch lệch nhiệt độ quá lớn kia.

“Giờ này mà mọi người vẫn còn ở nhà sao?”

Điều chỉnh biểu cảm trên mặt xong, Tang Du mặc chiếc áo lông vũ màu trắng, chân đeo ủng chống trượt, tay cầm một chiếc khăn quàng cổ và một cái mũ bông.

Nhìn Tang Du mặc trang phục mùa đông, Diệp Nhu sửng sốt một chút, ngay sau đó mỉm cười đi tới:

“Du Du dậy rồi à. Bảo bối của nhà chúng ta cũng thật là mèo mù vớ phải chuột chết, vài ngày trước đó mẹ còn cảm thấy con mua đống quần áo đông đó chiếm diện tích lại không dùng tới, không ngờ lúc này lại có tác dụng.”

Nói xong, Diệp Nhu quay đầu nhìn Tang Bán Thành và Tang Hữu một cái:

“Hai cha con chờ một chút, để tôi đi lấy quần áo mùa đông do Tang Du mua cho hai cha con mặc rồi hẵng ra cửa.”

“Hữu Hữu, con lên giúp mẹ con cầm giày, khăn quàng cổ và mũ đi.”

Nhìn con gái vẫn bình tĩnh, đang chuẩn bị đi ra ngoài, Tang Bán Thành mở miệng bảo Tang Hữu lên tầng.

“Vâng.”

Tang Hữu gấp không chờ nổi muốn ra ngoài chơi, nghe vậy liền chạy vụt lên tầng.

“Con có gì muốn nói không?”

Lúc trước con gái mua máy sưởi và than đá, còn cải tạo lại căn nhà, đủ loại đồ dùng sinh hoạt nhét đầy dưới tầng hầm khiến ông ấy vô cùng khó hiểu, nhưng Tang Du đã vài lần chuyển chủ đề nên ông không hỏi thêm.

Nhưng tình huống ngày hôm nay khiến ông ấy có chút hiểu được suy nghĩ của Tang Du, nhưng ông ấy vẫn không hiểu rõ hết được.

“Tận thế đến rồi.”

Tang Du nhìn Tang Bán Thành, giọng điệu rất bình đạm.