Chương 15: Mua Chó

Huống chi, pháp luật vào những ngày đầu của tận thế vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ. Chờ đến khi tiền tài trong tay mọi người trở nên vô giá trị, nhưng thứ hi hữu như rau dưa, trái cây, gia cầm sẽ biến thành tài sản trao đổi lớn nhất ở tận thế.

Bởi vì tuyết rơi, không có quá nhiều người đi lại trong chợ.

Tang Du chọn mua ba cặp gà, vịt, ngỗng mỗi loại. Cừu con, bò sữa và heo cũng mua bốn con mỗi loại. Thức ăn chăn nuôi mua hai mươi túi, trộn lẫn cỏ khô là có thể dùng trong một thời gian dài.

Khi nhìn thấy có không ít người bán chó mèo, ánh mắt của Tang Du lướt qua những con vật đáng yêu kia, sau đó bị hấp dẫn bởi mấy cục bột đen cuộn tròn trong l*иg sắt.

Còn có cả chó ngao Tây Tạng? Lực sát thương của chó ngao Tây Tạng rất lớn, nuôi mấy con trưởng thành để trông nhà là lựa chọn không tồi.

“Người đẹp muốn mua chó sao? Nơi này của tôi có đủ các chủng loại. Con husky này rất ngoan. Còn có con samoyed này nữa, rất đáng yêu. Teddy cũng không tồi, lông hơi hanh vàng, vừa ngoan vừa quấn người……”

Người đàn ông đang đút hai tay vào túi áo vì quá lạnh, nhìn đến Tang Du đi về phía gian hàng của mình, liền nhiệt tình giới thiệu.

“Chó con Tây Tạng bán thế nào?”

Khi Tang Du đứng trước mặt người đàn ông kia, anh ta xoa xoa đôi mắt, lại nhìn Tang Du vài lần, sau đó mở to hai mắt, nói: “Cô…… Cô là Tang Du sao?”

“Suỵt. Đừng nói lớn tiếng quá. Chó con Tây Tạng bán thế nào, tôi muốn mua hết.”

Vẻ mặt phấn khích của người đàn ông kia khiến Tang Du cảm thấy có chút biệt nữu. Sao cô bọc cả người kín mít như vậy mà vẫn có thể bị nhận ra?

“A…. Mấy con chó này đều là giống Tây Tạng chất lượng cao, giá thị trường của một con là ba vạn tệ. Nhưng tôi là fans của cô, cô có thể ký tên cho tôi không? Tôi sẽ giảm giá cho cô, năm con mười vạn tệ, cô thấy có được không?”

Tuy rằng ngữ khí của Tang Du rất lạnh nhạt, nhưng anh ta vẫn vui mừng không thôi, nói chuyện cũng bất giác trở nên nhỏ hơn một chút.

“Có thể ký tên, không cần giảm giá, cứ bán theo giá thị trường đi.”

Tang Du cầm điện thoại di động, quét mã QR thanh toán mười lăm vạn tệ. Đợi chủ quán tìm nửa ngày cũng không tìm được tờ giấy thích hợp, cô chiếu theo ký ức của nguyên thân, ký tên ở trên ống tay áo của anh ta.

Chủ quán nói giá thị trường của một con là ba vạn tệ là rất hợp lý, thậm chí trên thị trường chưa chắc đã có chó con có độ thuần chủng cao như mấy con này, giá bán có khi còn đắt hơn ở đây.

Hơn nữa cô đi dạo hồi lâu cũng chỉ có người này nhận ra cô là Tang Du, hẳn là fan hâm mộ lâu năm. Nguyên thân làm người không tồi, fan cũng học theo idol, luôn làm chuyện tốt. Cô cũng không ham rẻ, coi như là giữ thể diện cho nguyên thân.

Thái độ của Tang Du như vậy khiến ánh mắt của chủ quán nhìn cô càng thêm nóng bỏng. Anh ta dứt khoát lấy một chiếc l*иg sắt mới tinh từ đằng sau ra, đặt hết mấy con chó nhỏ kia vào l*иg sắt mới, sau đó còn đặt thêm vào túi thức ăn cho chó vào một túi nilon, đưa cho cô.

“Mấy cái này đều rất rẻ. Dù là ai tới mua thú cưng tôi đều sẽ tặng kèm. Cô đừng ghét bỏ, chúng nó bây giờ còn nhỏ, nên cho ăn thức ăn cho chó trộn cùng sữa.

Còn nữa, chó con Tây Tạng khá hung dữ, càng lớn càng hung dữ hơn. Cô nuôi chúng nó thì phải cẩn thận một chút.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn.”

Lần này, Tang Du không từ chối, cô nhấc l*иg sắt lên, xoay người đi ra khỏi chợ.