Chương 2: Không Gian Đồng Hồ

“Không gian?”

Lật xem ký ức thuộc về Tang Du ở trong đầu, cuối cùng Tiểu Thất cũng tìm được rồi một chút tin tức.

Đây là một loại bàn tay vàng tràn lan trong các loại tiểu thuyết, có thể nhét đồ vào bên trong.

Trong lúc cô ngây người thì hàng chữ màu vàng kia nháy mắt theo giữa mày nhảy vào trong đầu cô, tin tức về không gian lập tức nổ tung trong đầu cô.

Không gian đồng hồ có mười hai tầng, mỗi một tầng đều có một vạn ô vuông không gian, mỗi một ô vuông nhiều nhất chỉ có thể chứa được đồ trong 8 mét khối.

Mà muốn mở ra mỗi một tầng tiếp theo trong đồng hồ không gian thì đều cần có một số lượng nguyên tố tự nhiên đặc thù nhất định dùng để thăng cấp, hiện tại cô đang ở không gian tầng 1, nó đang ở trong trạng thái thời gian yên lặng.

Không gian tầng thứ hai thì tất cả đồ vật đặt trong đó sẽ xảy ra biến hóa với tốc độ bình thường giống như bên ngoài, tầng thứ ba sẽ biến thành tốc độ gấp hai so với bên ngoài, tăng lên theo thứ tự, chờ không gian được mở ra tới mười một tầng thì tốc độ biến hóa của tất cả đồ vật ở trong không gian sẽ gấp mười lần bên ngoài.

Mà tầng mười hai lại có chút đặc biệt, không gian ở tầng mười hai có thể tùy ý điều tiết tốc độ biến hóa nhanh chậm của tất cả sự vật ở trong không gian.

Theo cấp bậc của không gian tăng lên thì mười hai miếng đất kia của không gian sẽ tự động sinh trưởng ra thực vật ở các giai đoạn khác nhau.

Điều khiến cho Tiểu Thất chú ý chính là quy tắc này chỉ có tác dụng đối với những không gian ô vuông, còn tác dụng của đất thì lại chỉ có ít ỏi vài chữ chứ không hề giải thích quá nhiều.

Chỉ là đáng tiếc, không gian này cái gì cũng tốt, chỉ là không thể cho người đi vào ăn uống no đủ rồi chờ chết.

Sau khi chải vuốt những thông tin lung tung rối loạn này một lượt, trong lòng tĩnh lặng của Tiểu Thất nổi lên một tia gợn sóng.

Nếu cô đã không muốn chết, vậy thì phải nỗ lực sống sót, mà hiện tại dường như cô đã nhìn thấy hy vọng để có thể sống tốt.

“Nếu ý trời đã để mình sống lại một lần, vậy…… thì mình liền thử lại, lấy thân phận Tang Du để sống sót ở tận thế”

Không biết đứng ở trong không gian này bao lâu, Tiểu Thất, à không, Tang Du mới nhẹ giọng lẩm bẩm một tiếng.

Tầm mắt cũng lại trở về phòng lần nữa, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, cảm giác trên người lạnh lẽo có thêm một tia độ ấm.