Chương 39: Kiến Nghị

Chiếm hai vị trí nhưng một hai phải gộp thành một vị trí, mấy con cáo già bên trên cũng chưa chắc không khéo bằng cô.

“Được. Nói hai yêu cầu còn lại đi.”

“Cái thứ hai còn dễ hơn nữa. Cháu cực kỳ tin tưởng vào chính phủ và quân đội, nhưng không dám đánh cược, nhỡ may có người xấu bí quá hoá liều. Cả nhà cháu đang sống ở khu biệt thự, sẽ càng dễ bị người khác nhớ thương. Chú xem cả cháu và cha cháu đều nhu nhược yếu đuối, khó tự gánh vác cuộc sống sinh hoạt thường ngày. Nếu nhà cháu gặp phiền toái thì được ưu tiên chi viện, điều này không quá đáng chứ?”

“Chú sẽ nói chuyện với cục trưởng Dương. Cháu yên tâm, vì sự quyên góp vật tư của Tang gia, dù cho cháu không đưa ra điều kiện này thì nếu gặp phải phiền toái, phía chính phủ cũng sẽ ưu tiên chi viện.”

Lần này Trương Thế Quốc đáp ứng rất nhanh chóng.

“Cái cuối cũng rất đơn giản. Cả nhà cháu đều không có cảm giác an toàn, vậy nên cháu muốn mười khẩu súng để gia tăng dũng khí.”

Ngón tay khẽ vuốt ve ly nước, trong mắt Tang Du tràn đầy quyết tâm và kiên định.

Yêu cầu này khiến Trương Thế Quốc cau mày, thật lâu sau, ông ấy thở dài một tiếng:

“Tối đa là ba khẩu, hơn nữa không thể chủ động đả thương người khác.”

“Thành giao!”

Tang Du ngay lập tức đồng ý.

Trương Thế Quốc: “……”

Nha đầu thúi này, chắc chắn là ông ấy bị hố rồi.

“Vậy thì, chú Trương, chúc tất cả chúng ta đều có thể sống tốt trong tận thế.”

Nói rồi, Tang Du nâng cốc nước về phía Trương Thế Quốc, Trương Thế Quốc bất đắc dĩ mỉm cười.

Tang Bán Thành ngồi bên cạnh, cả quá trình đều không lên tiếng.

Ông ấy cảm thấy con gái tựa hồ quá trâu bò, nhưng ông ấy có chút không xác định nên quyết định lặng lẽ quan sát kỹ hơn.

“Lần đầu tiên trò chuyện đã có thể đi đến kết quả tốt đẹp như vậy nên cháu đưa cho chú Trương một kiến nghị rất hữu ích….”

Suy xét đến ngày sau sẽ phải giao tiếp với Trương Thế Quốc ở nhiều phương diện, Tang Du cong cong mi mắt, mỉm cười vô hại.

“Cái gì? Nói nghe thử xem.”

Dù chỉ trò chuyện hơn mười phút ngắn ngủi, Trương Thế Quốc đã đặt Tang Du tới vị trí ngang hàng với ông ấy.

“Đào hồ để trữ nước.”

Tang Du nói kiến nghị thì thật sự chỉ là kiến nghị, ngắn gọn hết sức có thể.

“Chú có thể hỏi nguyên nhân không?”

Có thể nhìn ra ban đầu Tang Du không định nhắc tới cái kiến nghị này, Trương Thế Quốc không khỏi nhíu mày. Thời tiết lạnh giá như vậy mà đào hồ trữ nước sẽ rất khó khăn, lại còn lãng phí lượng nhân lực và vật lực rất lớn.

Nếu không phải người đề xuất kiến nghị này là nha đầu trước mắt, phỏng chừng ông ấy đã trực tiếp coi đối phương ăn nói hàm hồ, nhỏ tuổi nên nói linh tinh.

Đối với chuyện lớn như vậy, ông ấy không thể tùy ý đưa ra quyết định khi không có đầy đủ lý do.