Chương 43: Một Lời Khó Nói Hết

Bốn người bọn họ đều không thích món ăn quá nhạt nhẽo, Tang Du bị ốm nên không thể ăn đồ quá dầu mỡ nên bọn họ nấu ba bát mì gói, một đĩa đậu phộng rang, bữa tối chỉ vậy là đủ.

Bát cháo và đĩa rau luộc này Diệp Nhu mày mò hồi lâu, Tang Bán Thành còn khen ba hoa chích chòe, khẳng định ăn ngon rất nhiều lần, bà ấy mới yên tâm để lại cho Tang Du.

“Vâng.”

Tang Du trước tiên dùng thìa khuấy cháo, sau đó không khỏi nhướng mày.

Dù sao cũng là mẹ ruột nấu, bên trong rất nhiều thịt, thậm chí còn có chân giò hun khói và rau thơm, nhìn qua có vẻ đầy đủ chất dinh dưỡng hơn bên ngoài rất nhiều.

Cô múc một thìa bỏ vào trong miệng, dưới ánh nhìn chờ mong của Diệp Nhu, cô hơi nhíu mày.

Biết ngay mà, cô không nên ôm bất kỳ ảo tưởng tốt đẹp nào với kỹ năng nấu nướng của Diệp Nhu.

Cháo thịt nạc sao lại có vị ngọt như chè? Gạo vẫn chưa nát, khi cô nhai thịt, thịt cũng là nửa sống nửa chín.

Mùi tanh lan tỏa trong khoang miệng, thậm chí còn thoang thoảng mùi khét, thực sự là rất không ngon.

“Thế nào? Có ngon không?”

Diệp Nhu tha thiết nhìn Tang Du, cô suy tư một lát, sau đó châm chước nói:

“Cháo hơi ngọt, khả năng là càng phù hợp với khẩu vị của cha. Nhưng thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao.”

“Ngọt? Mẹ chưa thêm muối sao?”

Trên khuôn mặt của Diệp Nhu hiện lên một tia khó hiểu, bà ấy trực tiếp bưng bát cháo của Tang Du lên, cũng không chê Tang Du vừa dùng chiếc thìa kia, múc một thìa để vào miệng, sau đó không chút do dự quay đầu phun vào thùng rác.

Súc miệng xong, Diệp Nhu mới tiếp tục nói:

“Vị giác của cha con có vấn đề gì thế không biết? Khó ăn muốn chết, con đừng ăn nữa.”

Nói rồi, Diệp Nhu nghĩ đến chắc là mình đã bỏ nhầm đường vào trong cháo, lại không chút do dự cầm đũa kẹp một miếng rau xanh cho vào miệng.

Quả nhiên, không chỉ vị ngọt, còn hỗn tạp vị nước tương và giấm, rất khó ăn……

Dạy nấu ăn trên mạng quả nhiên không đáng tin cậy.

“Nếu cha của con thích thì để ông ấy ăn hết đi. Để mẹ gọi ông ấy vào nấu bát mỳ cho con.”

Tận thế không nên lãng phí lương thực, Diệp Nhu không chút do dự bưng nửa chén cháo và đĩa rau xanh lên tầng.

Tang Du nhìn bộ dáng quyết đoán của Diệp Nhu, đôi môi không nhịn được hơi mím lại, hình như cô……có chút muốn đi lên nhìn vẻ mặt của Tang Bán Thành sau khi ăn hết cháo và rau xanh.

Cô cũng thật sự làm như vậy.

Tang Bán Thành cũng không nghĩ tới bữa tối mà vợ nấu cho con gái cuối cùng lại đặt ở trước mặt ông ấy. Đồ ăn và cháo ông ấy đã nếm thử một miếng rồi, hương vị quả thực là một lời khó nói hết.

Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên vợ của ông ấy vào bếp sau nhiều năm như vậy, hương vị có ra sao thì ông ấy cũng phải khen.

Thế là ông ấy đành che lại lương tâm, khen vài câu.