Chương 44: Hố Cha

Ông ấy vốn nghĩ là con gái sẽ có chung ý tưởng với ông ấy, tạm chấp nhận ăn hết, ai ngờ con gái lại hố ông một trận.

“Do dự lâu như vậy là ý gì? Chẳng lẽ anh chê món ăn em nấu?”

Thấy Tang Bán Thành ngơ ngác nhìn món ăn trước mặt, Diệp Nhu cực kỳ bình tĩnh hỏi.

Tang Bán Thành bỗng nhiên ngồi thẳng tắp, trên mặt lộ ra nụ cười:

“Nào có, anh chỉ đang nghĩ nếu anh ăn hết thì Du Du sẽ ăn cái gì?”

“Con uống sữa bò.”

Tang Du dựa lưng vào thành cửa, trong tay cầm một hộp sữa bò, hơi đong đưa về phá Tang Bán Thành, đáy mắt mang theo ý cười.

“Nghe thấy chưa?”

Ngữ điệu của Diệu Nhu vẫn đều đều.

“……”

Không lời nào để nói.

Căn cứ vào nguyên tắc chết sớm siêu sinh sớm, Tang Bán Thành dứt khoát bưng bát cháo lên uống.

Còn đĩa rau xanh kia, ông ấy cơ hồ không nhai, cố nuốt hết.

“Vợ ơi, anh ăn xong rồi.”

Trên mặt Tang Bán Thành là nụ cười xán lạn, nhưng đáy lòng đang khóc hết nước mắt.

Sớm biết vậy thì ông ấy đã ăn ngay nói thật từ ban đầu.

“Ừ, có vẻ như khẩu vị của anh trở nên kỳ lạ rồi. Về sau ngày nào em cũng sẽ nấu cho anh ăn.”

Thấy Tang Bán Thành như thể lao lên pháp trường chịu chết, khóe miệng Diệp Nhu nhếch lên đường cong nguy hiểm.

Trái tim của Tang Bán Thành đập nhanh hơn hai nhịp, nhìn về phía Tang Du không biết khi nào đã bắt đầu cắn hạt dưa hóng chuyện, ông ấy cảm thấy huyết áp của mình có chút cao.

Nha đầu thúi! Hố ông ấy xong còn tới chế giễu!

Tang Bán Thành không chút do dự liếc xéo Tang Du một cái.

Không ngờ Tang Du còn đá ông ấy vào cái hố sâu hơn nữa:

“Mẹ, cha vừa mới trừng mắt nhìn con, hình như cha nghĩ con hại cha ăn đồ mẹ nấu.”

Tang Bán Thành: “……”

“Ồ, hóa ra là như vậy. Tuần này em ngủ cùng Hữu Hữu.”

Diệp Nhu liếc nhìn Tang Bán Thành một cái, sau đó bưng bát đĩa xuống tầng.

“Vợ ơi, anh không có, anh không phải! Anh thật sự……”

Diệp Nhu vừa đi mất, Tang Bán Thành liền nhìn về phía Tang Du, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tang Du! Nha đầu thúi, sao con lớn như vậy rồi mà ấu trĩ như thế!”

“Ồ.”

Tang Du nhướng mày, sau đó đi xuống tầng rót một cốc sữa bò, bỏ lại Tang Bán Thành đang ôm đầu nghĩ cách bổ cứu.

Sau khi khóa cửa phòng, Tang Du vốn định chọn thứ gì đó thanh đạm từ không gian ra ăn, lại ngó thấy trong không gian có một mảnh đất không biết từ khi nào đã nảy mầm.

“Đây là cái gì?”

Tang Du đi tới, nhìn thoáng qua mầm non xanh rì, khó hiểu lẩm bẩm.

# cà rốt #

Vừa dứt lời, trước mắt Tang Du xuất hiện hai chữ màu vàng.

“Không ngờ thứ nảy mầm đầu tiên lại là cà rốt.”

Tang Du lẩm bẩm một câu, sau đó bưng một bát hoành thánh rong biển tương đối thanh đạm, lại lấy mấy xiên que không cay.

Hoành thánh chay đặt trong nước súp hầm từ tôm và rong biển, mềm mại như tan trong miệng, khiến người ta ăn một miếng lại muốn ăn thêm một miếng nữa.