Chương 14: Trần Di Nhiên bị bỏ thuốc

"Tôi khuyên cô không nên gấp gáp thu mua lại công ty này. Dự án này không đơn giản như cô nghĩ đâu."

Nghe giọng của Thẩm Lâm An nói, Nguyễn Nguyễn cảm thấy rằng dự án này còn có một bí mật khác!

" Nếu giống như anh nói thì em nên làm gì bây giờ?"

Nghe xong lời của Nguyễn Nguyễn, Thẩm Lâm An im lặng một lúc.

“ Tôi có thể giúp cô, nhưng cô phải hứa với tôi một điều kiện.”

Từ khi hai người kết hôn, Tống Nguyễn Nguyễn đã phá bỏ quá nhiều dự tính của anh, bây giờ anh phải thương lượng tốt một điều kiện với người phụ nữ này, nếu không thì anh không biết trong tương lai cô sẽ gây bao nhiêu rắc rối cho anh.

“Anh nói đi, em nghe.” Nguyễn Nguyễn nghĩ, nếu chuyện liên quan đến Trần Di Nhiên, cô nhất định sẽ đồng ý! Tình huống của hai người bây giờ như thế nào, chẳng lẽ đã ngấm ngầm thông đồng với nhau rồi sao?

“Rất đơn giản, sau này cô không được quan tâm chuyện của tôi.”

(Truyện được dịch bởi Phấn Đấu Làm Giàu đăng duy nhất tại truyenhdx.com)

Nguyễn Nguyễn tưởng rằng Thẩm Lâm An sẽ ra một chiêu lớn nào đó, kết cục là như vậy sao?

" Chỉ vậy thôi?”

Thẩm Lâm An nghe thấy sự nghi ngờ trong giọng điệu của . “Ý cô là sao?”

Nguyễn Nguyễn phản ứng lại,nhanh chóng trả lời “ Lâm An, em không có ý đó. Nếu anh đã muốn làm vậy thì em sẽ không ngăn cản anh, anh có tin không? "

Giọng nói của người phụ nữ đối diện vô cùng dịu dàng, nhưng anh không hề cảm động, không biết tại sao anh lại cảm thấy cô như vậy thật giả dối.

"Tôi hy vọng cô nói được làm được. Tôi sẽ gửi thông tin cho cô trước, tiếp theo tôi sẽ chỉ cô làm thế nào."

"Được, đúng rồi, anh và Trần Di Nhiên thế nào rồi ? Cô ấy chăm sóc cho anh có tốt không? Có cần em đến chăm sóc anh không?"

Thẩm Lâm An bỗng nhiên mỉm cười khó hiểu " Nói không chừng cô có thể đến đây một chuyến đó, bất quá không phải bây giờ"

Trần Di Nhiên bị đưa về khách sạn nhưng Thẩm Lâm An lại là trực tiếp đi một cái khác địa phương.

Nguyễn Nguyễn còn chưa hiểu được ý Thẩm Lâm An là gì thì anh đã tắt điện thoại rồi.

Bá đạo tổng tài chính là khó hiểu, giả bộ cái gì chứ!

Khi Trần Di Nhiên trở lại khách sạn thì Thẩm Lâm An đã đi đến một nơi khác.

“Anh đến rồi, ông chủ của chúng tôi đã đợi anh rất lâu rồi.”

Thẩm Lâm An vừa bước xuống xe đã được chào đón

“ Phiền toái dẫn đường.”

“ Anh quá khách sáo.”

Tuy rằng thường ngày Thẩm Lâm An rất ít khi nói cười, nhưng lễ phép đối với mọi người vẫn không thiếu, điều này cũng làm cho những người làm ăn với anh trên thương trường cảm thấy được tôn trọng.

Hai người tới một quán rượu nhỏ, rõ ràng là ban ngày nhưng có rất nhiều người, thấy Thẩm Lâm An đi vào mọi người đều đồng nhất nhìn về phía anh .

Thẩm Lâm An không quan tâm đến ánh mắt của người khác, vẫn thẳng lưng đi theo người đàn ông đi vào.

Cách bài trí bên trong hoàn toàn khác với bên ngoài, thậm chí có phần im yên tĩnh nghiêm túc.

Một người đàn ông ngồi trên ghế đối diện với bức tường tựa hồ không để ý đến việc có người bước vào.

“Đã lâu không gặp, Thẩm Lâm An.” Người đàn ông quay người lại, một nửa sống mũi cao thẳng che trên khuôn mặt che khuất đôi mắt u ám, mím chặt đôi môi mỏng, rõ ràng là một khuôn mặt tuấn tú, lại cố tình có một vết sẹo từ nửa mắt còn lại kéo xuống làm khuôn mặt tăng thêm vài phần nghiêm túc.

“Đã lâu không gặp, Trần Kiệt, không ngờ lại gặp lại anh sớm như vậy.” Thẩm Lâm An nói xong cũng không khách khí, liền ngồi vào sô pha bên cạnh.

"Lần này tìm tôi là vì cái công ty nhỏ kia? Anh cũng biết hiện tại tôi không còn nhận mối làm ăn nữa ." Trần Kiệt chống tay lên bàn, trên mặt nở nụ cười tà mị.

“Đây không phải bàn công việc làm ăn, chỉ là tình bạn giữa chúng ta, phải không?”

Khuôn mặt căng thẳng vốn có của Trần Kiệt đột nhiên bật cười.

“Ha ha ha ha, tiểu tử anh chính là muốn ăn không uống không của tôi, việc này tôi sẽ giúp anh làm.”

Thẩm Lâm An đột nhiên cau mày, “ Tôi và anh cùng tuổi".

"Được, được rồi, đùa anh chút thôi? Đúng rồi, tôi nghe nói anh đã kết hôn? Việc lớn như vậy sao không cho tôi biết?"

Thẩm Lâm An đột nhiên nghĩ đến người phụ nữ da mặt dày kia trong đầu, “Không cần thiết”

Với ba chữ này, Trần Kiệt đã hiểu ý của Thẩm Lâm An, hơn nữa anh cũng hiểu hôn nhân đối với những người trẻ như anh không đơn giản như vậy.

Rất nhanh sau đó đã có người đem tư liệu giao cho Thẩm Lâm An “ Tư liệu mà anh cần.”

Thẩm Lâm An gật đầu, mở ra thông tin rồi nhíu mày, mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy.

“Chỉ có vậy thôi?”

Trần kiệt nhún vai “Đó là tất cả những gì tôi có thể tìm được, còn chi tiết chuyện gì đang xảy ra, có ai đó đang làm trò thì tôi không thể tìm ra. Dù sao, dấu vết sẽ biến mất."

” Được rồi, tôi đã biết, có cơ hội mời anh đi ăn tối. "

" Đừng! Tôi có thời gian, nhưng tôi không biết khi nào quý nhân như anh mới có thời gian. Dù sao anh cũng là ông chủ của một công ty lớn. "

Thẩm Lâm An đối mặt với nụ cười của Trần Kiệt có chút bất đắc dĩ, “Tối nay tôi cùng ông chủ công ty khoa học kỹ thuật ăn tối, ngày mai tôi mời anh?”

Trần Kiệt xua tay, “Công ty dối trá như vậy còn cần thiết làm vậy sao?”

Thẩm Thiếu Nam nhìn tường, đôi mắt ảm đạm, "Ít nhất tôi phải biết là ai đang muốn tính kế Thẩm gia tôi, tôi sẽ không để cho anh ta trốn."

Lúc này, Trần Di Nhiên còn đang hẹn gặp với đàn chị.

" Di Nhiên, đã lâu không gặp em! Thật ngạc nhiên khi biết tin em đầu quân cho một công ty lớn!"

“Không có gì, giống anh thôi, nếu không phải em đi công tác cũng không biết anh hiện tại đang làm việc ở công ty khoa học kỹ thuật!”

Đàn anh thở dài, “ Có gì đáng nói đâu, công ty của chúng ta sắp bị mua lại, còn không biết về ông chủ sau này sẽ xử lý đám nhân viên cũ như anh thế nào đâu!"

Trần Di Nhiên tươi cười hỏi khi đến chủ đề này, " Đàn anh lo lắng cái gì? Với năng lực của anh, cho dù công ty có bị thu mua cũng không chậm trễ chị toả sáng. Dù sao vàng thật thì sẽ toả sáng khắp mọi nơi mà. ""

"ha ha ha ha, em nói những lời này thực sự cũng có chút đạo lý. Tới, cùng nhau uống nào ! "

Trần Di Nhiên mãn nụ cười uống một ngụm nhỏ, người đàn ông mỉm cười nhìn Trần Di Nhiên uống rượu.

Không biết tại sao, cô ta vừa uống một ngụm rượu thì cảm thấy đầu óc quay cuồng, sau đó cô ta cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

“ Đàn anh, em đi vệ sinh.” Cô đứng dậy thì choáng váng, cầm điện thoại lên không biết mình đã bấm nút gì.

"A, em không sao chứ? Có cần anh đưa em về khách sạn không?"

Thẩm Lâm An cau mày nghe cuộc nói chuyện trên điện thoại, tưởng gọi nhầm số, liền nhìn số điện thoại một lần nữa, không sai.

"Không, em tự mình trở về được"

"Đừng! Anh sẽ tiễn em!"

Trần Di Nhiên cảm thấy người đàn ông đang nắm tay cô ta, từ đầu đối tốt với cô ta đã không đơn giản như vẻ bề ngoài, có lẽ đã sớm đặt bẫy cho cô ta bước vào.

"Đây là đâu? Sao tôi đột nhiên lại không nhớ gì?" Trần Di Nhiên chật vật đứng lên hỏi.

"Quán bar Thanh Dật! Đi nhanh lên!"