Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sơ Tâm Không Phai

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi bị anh ta kéo ép chặt vào trong lòng, bên tai vang lên thanh âm trầm thấp: “Em gái của Châu Nhuỵ à?”

Bờ môi mỏng lướt qua vành tai tôi, nóng đến như phát sốt: “Tốt nghiệp trường cảnh sát, thầy cô mấy người dạy mấy người cứ quang minh chính đại như vậy mà đi nằm vùng à?”

“Quá ngu xuẩn.”

Anh ta khẽ cười, ấn người tôi ở phía trước bệ đá, tay vừa giơ liền lột sạch quần áo của tôi. Làn da lộ dưới không khí, khẽ run rẩy vì lạnh.

Anh ta chỉ làm như không thấy, đẩy rơi lư hương trên mặt bệ, đè lên người tôi. Vải vóc vương vãi, đầu tóc cũng rối loạn.

Tôi chỉ có thể ch.ết chân nhìn từng kiện y phục rơi xuống đất, kiện cuối cùng còn lại lủng lẳng treo ở mắt cá chân, cả người chỉ có thể hùa theo động tác của anh ta mà đung đưa.

Đau quá…

Bàn tay bị khoá chặt, móng tay cắm chặt vào làn da của anh ta, thậm chí còn cào ra cả m.áu.

Anh ta dường như không hề cảm thấy đau đớn, động tác cũng không hề dừng lại, thậm chí mặc kệ tượng Phật bên trên còn đang rung rung.

Đây chính là tín ngưỡng mà anh ta thành tâm tôn sùng.

Thật nực cười Giây phút hoang đường kết thúc, anh ta nhéo chặt eo tôi, thản nhiên cười: “Nếu đã đến rồi, thì ở lại đi.”

Hoá ra ngay ngày đầu tiên tôi tiến vào hang ổ, đã có người một hai nói lại sạch sẽ cho Giang Tầm biết. Là em gái của người bạn gái cũ đã ch.ết trước mặt hắn, Châu Ninh. Không phải ruột thịt, chỉ là con nuôi nhà họ Châu, tốt nghiệp trường cảnh sát. Đối với Giang Tầm, cái mà tôi gọi là báo thù rửa hận thật là non nớt đáng cười.

Tôi là người duy nhất trong đám đa cấp này không bị giao nhiệm vụ, b ởi vì thân phận hiện giờ của tôi chính là tình nhân của Giang Tầm.

Giang Tầm tên này vô cùng cuồng vọng.

Hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài lịch lãm của anh ta, sâu trong con người anh ta sớm đã bị tiền tài du͙© vọиɠ che mờ mắt.

Sau khi phát hiện thân phận của tôi, anh ta không hề lập tức xử lý, mà còn giữ tôi lại bên cạnh. Anh ta muốn tôi, cùng với chị gái đã khuất của tôi nhìn rõ--- Kể cả khi tôi là một cảnh sát tốt nghiệp chính quy, dù cho sớm chiều ở bên cạnh anh ta cũng bó tay không thể làm gì.

Chỉ có thể chịu đựng hắn ta định đoạt. Tên cầm thú này.

Châu Ninh tôi dùng tính mạng ra thề, hắn ta sớm muộn rồi cũng sẽ bị chính sự cuồng vọng của bản thân hại ch.ế.t.

Hôm nay lại có một nhóm người mới tới.

Trong đó có một cô gái khiến tôi có ấn tượng vô cùng sâu sắc. Mái tóc ngắn đến ngang tai, cao gầy, làn da trắng, nửa khuôn mặt bị giấu trong bóng tối, đôi vai khẽ run, lộ ra thần sắc sợ hãi, nhìn có vẻ lạnh lùng như lại khiến người ta cảm thấy thương xót.

Tôi nhìn chằm chằm cô ta, thẫn thờ hồi lâu.

Cô ta rất giống Châu Nhuỵ.

Lúc giật mình tỉnh lại, ngón tay tôi cầm một điếu thuốc, nhả khói về hướng cô ta rồi quay hỏi Giang Tầm: “Người kia nhìn cũng không tồi, khá giống Châu Nhuỵ, anh muốn chơi không?” Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi, tỏ vẻ như không quan tâm rồi tiếp tục hút thuốc.

Sau khi trải qua hai tháng bị huấn luyện, tôi từ ban đầu vùng vẫy, phản kháng, trở thành tê liệt và buông thả. Đ.ánh không được thì gia nhập thôi.

Một ánh mắt quét qua từ phía bên cạnh. Giang Tầm đang nhìn tôi. Tôi quay đầu lại, nghênh đón ánh mắt của Giang Tầm:

“Gì nữa, còn muốn chúng tôi cùng nhau chơi à?”

Giang Tầm giật lấy điếu thuốc trên tay tôi, nhếch miệng khinh thường:

“Vô vị.” Hắn ta quay người đi thẳng.

Thuốc cũng không trả cho tôi, thằng c.h.ó này. Tôi rút thêm một điều nghịch ở đầu ngón tay, không châm, chỉ để trên đầu ngón tay tuỳ ý nghịch.

Loại người như Giang Tầm, tự cao tự đại, từ xương cốt tỏa ra một mùi vị phản nghịch mục rữa.

Tôi càng chủ động dâng lên, anh ta càng không có hứng thú.

Trước khi đi tôi đã hỏi người ở bên cạnh.

Cô gái đó tên là Trần Mạt Mạt trong Mạt lị hoa (Hoa nhài).

Đêm qua Giang Tầm uống say, bận rộn một hồi đến tận sáng sớm.

Cả người tôi từ trên xuống dưới, đầy là dấu vết thâm tím

Gã này mà điên lên liền không coi người khác là người mà.

Tắm giặt xong tôi liền tự đi về phòng, tất cả phương tiện liên lạc của tôi đều bị thu hết, có thể tự do đi lại nhưng không được đi ra ngoài.

Đột nhiên

Có người đẩy cửa tiến vào

Nhưng lại không phải là Giang Tầm, mà là Trần Mạt.

Cô ta loạng choạng bước vào, nhưng lực đạo trên tay lại rất nhẹ, đáy mắt đều là khϊếp sợ

“Xin cô, cứu tôi với..”
« Chương TrướcChương Tiếp »