Chương 3

Tôi đã hoàn toàn thỏa hiệp và trở thành thứ đồ chơi bên cạnh Giang Tầm.

Tuy nhiên tôi phải thừa nhận một điều ---

Với tư cách là đứng đầu tổ chức l.ửa đảo, việc tẩy não người khác là điều mà Giang Tầm vô cùng giỏi.

Anh ta không ngừng công kích phá huỷ phòng thủ tâm lý của tôi, đàn áp, sỉ nhục tôi, nói với tôi, sự tồn tại của tôi là điều bẩn thỉu nhất trên thế giới này.

Chỉ có hắn mới chấp nhận tôi, muốn tôi làm con chó của hắn ta.

Ngày này qua tháng nọ.

Tôi từ tranh đấu dần dần tuyệt vọng chấp nhận.

Cái gì mà nhân cách, tôn nghiêm, kiêu ngạo.

Đều không đáng giá.

Sống sót mới đáng giá.

Vì để sống sót, tôi học cách vứt bỏ tôn nghiêm, học cách chịu đựng bị tra tấn và sỉ nhục, học cách làm sao để lấy lòng Giang Tầm.

Không biết vì sao, dường như Giang Tầm rất mê luyến thân thể tôi

Đêm đen

Hắn đè chặt tôi bên trên giường, một lần rồi lại một lần, nghỉ rồi lại làm.

Hắn không thích mở đèn.

Không ít lần, tôi đã cố gắng mở to mắt nhìn, lại chỉ phát hiện chỉ có một mảnh tối đen.

Hắn nằm trên người tôi, như hoà thành một thể với màn đêm.

Hắn thô bạo, và cũng tàn nhẫn.

Coi tôi như món đồ chơi, như đôi giày rách, tuỳ ý mà hạ nhục tôi.

Vì để sống tiếp, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn.

Tôi đã vô số lần trải qua cảm giác—

Tôi dường như, đã ch.ế.t vô số lần trong những đêm đen dài dằng dặc như vậy.

11 giờ đêm.

Cửa phòng bị đá mạnh ra, Giang Tầm lảo đảo tiến vào, dường như bầu không khí cũng nhiễm cả mùi rượu nồng nặc.

Hắn uống khá nhiều.

Bước chân so với mọi khi cũng loạng choạng hơn.

Hắn bước đến bên chuồng chó, cúi người mở khoá, lôi tóc tôi ném lên trên giường.

Đèn lại tắt.

Đêm tối không nhìn rõ năm ngón tay, hắn vẫn chính xác nắm lấy quần áo tôi, dứt khoát xé toạc thành từng mảnh.

Cúi đầu cắn trúng ngay ngực tôi.

Đau.

Rất đau.

Tôi ch.ế.t lặng mà cắn chặt môi, cố gắng đánh lừa đi cảm giác đau đớn trên người.

Nhưng tôi thậm chí còn không dám đẩy anh ta ra.

Hắn ta cắn rất mạnh, còn chảy m.áu, trong không khí là mùi m.áu thoang thoảng vương cùng mùi rượu

Vô cùng ghê tởm.

Hắn dùng đầu lưỡi liếʍ đi từng vết m.áu, khoé môi từ vết thương di chuyển lên xuống.

Trước giờ hắn chưa từng như vậy.

Tôi hoảng hốt, nhưng không dám chống cự.

Nhịn không nổi mà rùng mình.

Hai tay không nhịn được mà phủ lên người hắn ta.

Du͙© vọиɠ qua đi, bên dưới đột nhiên truyền đến giọng của hắn, “Hưởng thụ không?”

Tôi im lặng.

Hắn tiếp tục cười, giọng điệu nhẹ bâng nói, “Biết không, chị gái em ban đầu chính là người nghe lời nhất.”

Hắn ngồi dậy, lòng bàn tay khẽ vuốt tóc tôi

“Những gì mà em trải qua, cô ấy cũng đã từng trải qua.”

“Cô ấy đã từng bị dìm nước, ở trong chuồng chó, ăn đồ ăn cho chó, học cách chó uống nước, còn gọi người khác là chủ nhân.”

Giọng điệu rất chậm, như vừa kể vừa nhớ lại từng chi tiết.

“Cô ấy ngoan hơn em.”

“Có biết tại sao cô ấy lại ngoan ngoãn thế không?”

Trong bóng tối, hắn bóp chặt lấy cằm tôi.

Sức lực mạnh muốn lấy mạng người

“Cuối cùng cô ấy đã yêu tôi, tâm cam tình nguyện mà yêu hết những khuất nhục đã chịu.”

Tôi không đáp.

Trong bóng tối.

Tôi cắn chặt môi, cắn đến bật m.áu.

Tanh ngọt, lại mặn chát.

Ở cùng chỗ với Giang Tầm lâu ngày, tôi và người xung quanh Giang Tầm ngày càng thân thiết hơn.’

Dĩ nhiên rồi.

Chẳng ai muốn để ý đến một thứ “đồ chơi” như tôi cả.

Ngoại trừ má Ngô.

Bảo mẫu riêng duy nhất của Giang Tầm, bắt đầu chăm sóc Giang Tầm từ lúc hắn 7 tuổi, là một trong số ít người thân cận với Giang Tầm.

Má Ngô nói, tôi là rất giống đứa con gái đã mất của bà.

Bởi lẽ nguyên nhân vậy mà bà thường lén lút mà chăm sóc tôi, sẽ tại lúc mà tôi “không nghe lời” bị trừng phạt, sẽ lén lút mà đưa cho tôi những viên sô cô la bị xé giấy gói.

Sẽ là người khi tôi tuyệt vọng đến mức có ý định t.ự s.á.t, đỏ mắt mà an ủi tôi:

“Con ơi, chỉ cần con còn sống là sẽ còn hi vọng.”

“Đừng làm việc ngốc nghếch.”

Bà ấy dường như rất sợ, sợ tôi sẽ giống như đứa con gái đã mất của bà, cùng làm điều dại dột như nhau.

Cũng chính từ trong miệng của má Ngô, tôi nghe được tin tức về cái ch.ết của Châu Nhuỵ.

….

Ngày đó, Giang Tầm đi vắng.

Khi không có ai ở đây, tôi tranh thủ nói chuyện riêng với má Ngô một hồi.

Tôi giả vờ vô ý, dẫn dắt câu chuyện lên trên người Châu Nhuỵ, “Má Ngô ơi, nghe Giang Tầm đã từng nhắc đến, đã từng có một cô gái rất nghe lời, gọi là gì ấy nhỉ… hình như gọi là Châu Nhuỵ.”

“Châu Nhuỵ?”

Má Ngô ngay lập tức thốt ra tên của Châu Nhuỵ.

Tôi mừng thầm trong lòng, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, “Vâng, hình như chính là cô ấy.”

“Người cũng biết cô ấy ạ? Cô ấy có điểm gì đặc biệt sao ạ?”

Nhắc tới Châu Nhuỵ, má Ngô chán nản lắc đầu, “Nói thật thì chỗ này đã từng có rất nhiều cô gái vào rồi lại ra, thế nhưng chỉ có cô gái đó là ta nhớ.”

Má Ngô than thở, “Cô gái đó rất cứng đầu, trong khi tất cả cô gái khác thì đều sống sót nên mới học cách lấy lòng, chỉ có cô gái đó là thực lòng thực dạ yêu Giang Tầm.”

Hô hấp có phần gấp gáp.

Tôi đã dùng hết sức để kiềm chế, thế nhưng bản thân khi nghe đến tên Châu Nhuỵ đã có phần mất bình tĩnh.

“Vậy thì tại sao cô ấy lại ch.ế.t?”

Tôi giả giọng hiếu kì hỏi

“Cô gái đó—”

Dường như má Ngô đang nhớ lại, “Cô gái này rất cố chấp, sau khi bị dạy dỗ xong, Giang Tầm thả cô ấy ra ngoài, bắt đầu đối xử tốt hơn với cô ấy. Có lẽ chính vì trải qua những việc đó, lại bị những điểm nhỏ tốt đẹp mà Giang Tầm đối xử, nên cô gái đó đã thực sự yêu Giang Tầm.”

“Sau đó, Giang Tầm đã phát chán, lại một lần đó cô gái không hoàn thành nhiệm vụ, chọc giận một khách hàng lớn, vậy nên Giang Tầm đã không cần cô ấy nữa.”

“Cô ấy liền..”

Má Ngô dừng lại chừng vài giây, tôi cố ý truy hỏi, “Sau đó thì sao ạ?”

“Cô gái đó t.ự s.át rồi.”

Bà thở dài một hơi, dường như có điểm tiếc nuối, “Cô gái đó chủ động nhảy xuống thuỷ lao, ch.ế.t đuối.”

Tôi nhẹ giọng thì thầm đáng tiếc.

Thực tế

L*иg ngực tôi như thắt lại.

Chị của tôi.

Khi tôi khổ cực tứ cố vô thân đã nhặt tôi về nhà, cho tôi quần áo ấm, cho tôi đồ ăn ngon, sẽ dịu dàng xoa đầu tôi mà nói, tôi và chị ấy là hai đoá hoa độc nhất trên thế giới này, Châu Nhuỵ.

Chị ấy đã ch.ết trong cái hồ vuông nhỏ bé đó.

Tôi hận Giang Tầm.

Tuy nhiên trước tiên điều tôi muốn là phải sống sót.

Tham sống sợ chết vốn là bản chất của con người.

Tôi dùng hết sức lực của bản thân để lấy lòng hắn ta, chỉ muốn đổi lấy giây phút được bình yên.

Không cần phải nối gót theo Châu Nhuỵ.

……

Giang Tầm thường xuyên ở lại Phật đường.

Những sợi đàn hương vương vấn, khơi dậy du͙© vọиɠ nguyên thuỷ sâu nhất trong lòng hắn ta.

Mà tôi được cho phép, cùng hắn tiến vào trong Phật đường.

Hắn ta thắp hương, tôi ở bên cạnh học niệm kinh, khi hắn lạy Phật, tôi học cách dùng khăn gấm sạch sẽ lau chùi tượng Phật.

Tôi rất nghe lời.

Vậy mới có thể giữ được mạng.

Đôi lúc tôi tự hỏi, Giang Tầm bái Phật để sám hối cho một thân nhuốm đầy tội ác của mình, hắn sợ thiên đạo luân hồi, sợ báo ứng nhân quả, hay là…

Hắn chỉ đang bái du͙© vọиɠ và lòng tham của mình?

Có lẽ, ngoài hắn thì không ai biết.

Đang thẩn thơ nghĩ

Vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy ánh mắt của Giang Tầm.

“Qua đây.”

Hắn cắm một nén hương vào lư hương, nhẹ giọng nói.

Tôi ngoan ngoãn tiến đến.

Anh ta dường như nổi hứng, ấn người tôi đè lên trên bàn để lư hương, tuỳ tay mà cởi hết quần áo của tôi.

Anh ta ban ngày ban mặt ở ngay phía trước tượng Phật, kéo tay cởi xuống mảnh vải cuối cùng trên người tôi.

Tôi tuyệt vọng ngửa đầu nhìn.

Ánh mắt nhìn thẳng vào mắt của tượng Phật.

Phật không cứu được tôi.

Gần đây Giang Tầm bắt đầu đối xử rất tốt với tôi.

Tôi không còn phải sống trong chuồng chó, hay nhục nhã dùng cách của chó để uống nước nữa, thậm chí tôi còn có thể đêm đêm ngủ trên giường của Giang Tầm.

Mà theo hắn ta ám thị, mọi người xung quanh bắt đầu gọi tôi là “Chị dâu.”

Nghe má Ngô nói, trước nay chưa từng ai có được vinh hạnh này.

Tối nay.

Giang Tầm về từ sớm.

Tôi cẩn thận lấy sữa bò đã hâm nóng, đưa cho hắn ta.

Giang Tầm nhận lấy, nhưng không uống, tuỳ tiện đặt sang bên cạnh.

Anh ta vòng tay qua eo tôi, bế tôi đặt lên trên đùi.

Đây là một tư thế vô cùng thân mật, nếu như là đôi tình nhân bình thường thì rất tốt, nhưng đặt vào tôi và Giang Tầm thì rất kì dị.

“Muốn ăn cái gì?”

Tôi ngẩn người một chút, rồi mới nhẹ giọng đáp tối nay đã ăn cơm rồi.

Giang Tầm cười nói, “Tối qua không phải nằm mơ thèm ăn khoai lang nướng à?”

Nói xong, anh ta kéo khoá áo khoác, từ trong ngực lấy ra một củ khoai lang nướng còn nóng gói trong túi bạc.

Cuối hạ đầu thu, anh ta cũng không ngại nóng.

Tôi còn đang nhìn chằm chằm, chưa thể hồi thần liền mở miệng hỏi: “Cho em sao?”

“Ừ.”

Giang Tâm cúi đầu nhìn tôi.

Khi anh ta không hành hạ người ta, thực ra ánh mắt kia cũng vô cùng thâm tình.

Anh ta châm điếu thuốc, khói thuốc bao phủ xung quanh, che khuất một bên mặt.

“Ngoan ngoãn một chút.”

“Ngày tháng sau này sẽ tốt hơn.”

Anh ta quay đầu lại nhìn tôi, ánh sáng lập loè từ đầu thuốc khiến tôi thấy ánh mắt mình như bỏng rát.

“Vẫn muốn trả thù cho chị gái à?”

Tôi liên tục lắc đầu, cắn cắn môi, “Không muốn nữa.”

Tôi cố gắng ôm chặt lấy cổ anh ta, “Em chỉ muốn được sống.”

Giang Tầm hôn lên cổ tôi.

Động tác vô cùng dịu dàng.

Anh ta vô cùng am hiểu bản chất của con người, đối với anh ta, người cũng có thể được thuần hoá.

Ban đầu thì hạnh hạ đánh đập làm nhục họ, tất cả tôn nghiêm tự trọng đều giẫm nát dưới chân, nhìn tôi dần dần tuyệt vọng mà khuất phục, thoả hiệp.

Anh ta lại bắt đầu ban phát những ân huệ cỏn con.

Con người mà, một khi đã trải qua trăm cay ngàn đắng khổ nhục, chỉ cần nắm được một ấm áp thôi là có thể vĩnh viễn bị luân hãm vào.

Tôi nhắm chặt mắt, ngón tay không ngừng lần từng hạt trên tràng Phật châu mà Giang Tầm đã tặng.

Đã từng nghe qua hội chứng Stockholm chưa?

Có thể nói, người bị bắt cóc lại đem lòng yêu chính kẻ bắt cóc mình.

Tôi chính là kiểu như vậy.

Sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, tôi lòng mang nhiệt huyết, với tâm nguyện báo thù cho Châu Nhuỵ mà trực tiếp bất chấp xông vào địa ngục trần gian này.

Sau vô số lần lăn lộn giữa ranh giới sự sống và cái ch,ết, niềm tin của tôi, lý tưởng của tôi đã dần bị đánh bại.

Mà tôi, sau bị bị thuần hoá, Giang Tầm lại bắt đầu đối xử tốt với tôi.

Anh ta dịu dàng với tôi, cho tôi những đặc quyền mà người bên cạnh không hề có, tất cả mọi người đều nói, có lẽ Giang Tầm đã thực sự phải lòng tôi rồi.

Tất cả đều biết, tôi là người phụ nữ của Giang Tầm.

Nhưng thực tế

Sự dịu dàng bây giờ so với hành hạ trước kia càng muốn đoạt mạng người.

Tôi không chịu được mà trầm luân.

Nhưng ….

Hôm nay sau khi Giang Tầm trở lại, ôm tôi đặt lên đùi, thì thầm vào tai tôi, muốn tôi đi phục vụ một vị khách hàng lớn.

Phục vụ thế nào, đều là người trưởng thành, tất nhiên là hiểu.

Tôi lập tức nắm láy góc áo của anh ta, khuôn mặt của tôi tái nhợt

“Đừng…”

Tôi lấy hết sức cầu xin anh ấy, “Đừng đưa em đi..với người khác… có được không?”

“Lý do.”

Tôi cắn chặt môi, cố gắng vòng qua ôm chặt lấy cổ của anh ta.

“Em không muốn với người khác.”

Giang Tầm chỉ im lặng.

Anh ta nắm lấy cằm tôi mà hôn, thế nhưng ngay khi tôi sắp không thở nổi, Giang Tầm đột nhiên buông tay.

Anh ta chỉnh gọn lại quần áo đang xộc xệch của tôi, lạnh giọng nói

“Em không có quyền lựa chọn.”

Cứ như vậy, tôi bị anh ta cưỡng ép thay quần áo, đưa tặng cho khách hàng.