Chương 5

Vừa sáng sớm, tôi đã bị Giang Tầm kéo khỏi giường

Động tác vô cùng thô bạo

Cổ tay tôi bị kéo đến phát đau

“A Tầm…”

Tôi loạng choạng bước xuống giường, bất lực nhìn anh ta: “Làm sao vậy?”

Vẻ mặt anh ta u ám, chỉ im lặng.

“A Tầm, anh làm em đau…”

Tôi co người lại, nhẹ giọng nói.

Sức lực anh ta buông lỏng một chút, dồn tôi vào một góc hành lang, “Em và lão nhị có quan hệ gì?”

Lão nhị?

Trần Tân?

Sửng sốt vài giây, tôi lắc đầu liên tục: “Không có quan hệ gì hết, bọn em không thân…”

“Bốp!”

Một cái tát thật mạnh vào mặt.

Giang Tầm lạnh giọng hỏi: “Còn giả vờ???”

“Em nghĩ mấy thứ chuyện bẩn thỉu mà em làm không ai biết à?”

Anh ta bóp cổ tôi, lực trên tay ngày càng mạnh.

Tôi không hề nghi ngờ giây tiếp theo chắc chắn anh ta sẽ bóp ch.ế.t tôi.

Cảm giác nghẹt thở ập đến, tôi yếu ớt vùng vẫy, bám lấy tay anh ta

“Em…”

Lời còn chưa nói hết

Trước mắt tôi là đôi mắt đỏ rực của Giang Tầm.

Ngay khi trước mặt tôi tối sầm chuẩn bị ngất đi thì Giang Tầm thả lỏng tay ra, kéo cổ áo lôi tôi đi, “Đi, nếu đã không thừa nhận thì đưa cô tới phòng của lão nhị tận mắt nhìn xem.”

Tôi thở hổn hển, cơ thể mềm nhũn,gần như là bị lôi đi.



Trước cửa phòng của Trần Tân.

Giang Tầm đạp tung cửa, bên trong không có gì.

Trần Tân không ở đây.

Phút chốc Giang Tầm liền biến sắc, lạnh mắt nhìn tôi một cái, quát lên, “Mau đi tìm.”

“Mang Trần Tân về đây cho tao.”

Những người xung quanh lúc này mới phản ứng lại, lập tức tản ra đi tìm.

Giang Tầm tìm khắp trong phòng, mở ngăn kéo ra, gương mặt lập tức cứng đờ.

Từ góc của tôi chỉ có thể nhìn thấy, trong ngăn kéo trống không có một bức ảnh.

Một tấm ảnh chụp người đàn ông và một người phụ nữ.

Sắc mặt Giang Tầm lập tức thay đổi, giơ tay xé tan bức ảnh.

Đó là ảnh chụp chung của tôi và Trần Tân.

Giang Tầm quay người, bước chân chậm rãi đi về phía tôi, một cái tát thật mạnh vào mặt tôi.

Rất đau đó.

Tôi chỉ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Sao lại xé bức ảnh đó rồi?”

“Có vậy thôi đã chịu không nổi rồi à?”

Giang Tầm sắc mặt thâm trầm, đôi mắt vẫn luôn thờ ơ với mọi thứ lúc đầy ngập tràn là s.á.t ý.

Anh ta bước nhanh về phía tôi

Sau đó

Anh ta bị một khẩu s.úng dí vào sau đầu.

Phía sau lưng anh ta, cánh tay thứ hai của anh ta, Trần Tân.

Trần Tân sớm đã mang lòng phản bội.

Mà tôi, sớm đã bắt tay với Trần Tân.

Tôi giúp hắn hạ bệ Giang Tầm, anh ta giúp tôi báo thù.

Báo thù gì à—

Đương nhiên là thù của Châu Nhuỵ.

Người thân duy nhất trên đời của tôi ch.ết trên tay anh ta, làm sao tôi có thể quên được

Làm sao dám quên.

Bị s.úng dí vào sau đầu, Giang Tầm không hề tỏ ra chút nào hoảng sợ, chỉ trầm mặc vài giây, rồi đã đoán ra quan hệ bên trong đó.

Theo yêu cầu của Trần Tân, anh ta giờ hai tay lên trời.

Thật mỉa mai.

“Chỉ dựa vào chúng mày, cũng dám phản bội tao?”

Ánh mắt Giang Tầm quét qua tôi, vẻ mặt trào phúng không thể nào che giấu.

“Một thứ phế vật vừa tốt nghiệp trường cảnh sát đã dám đến đây nằm vùng, vô lực trơ mắt nhìn đàn anh ch.ế.t trước mặt mình, Trần Tân, mày hợp tác với cô ta, cô ta có thể cho mày cái gì?”

Ngữ khí anh ta vô cùng khinh thường, “Có thể cho mày một thân thể bị tao chơi nát rồi à?”

“Bốp---”

Lời vừa dứt, tôi tiến lên phía trước, tát thật mạnh vào mặt anh ta

Một cái tát không đủ.

Tôi liên tục tát chục cái, cho đến khi tay tê rần thì mới dừng lại.

Người của Trần Tân xông tới, trói Giang Tầm lại.

Trần Tân cất https://s.xn--rda.ng/, vẫy tay gọi tôi.

Tôi ngoan ngoãn đi qua.

Sau đó bị hắn ta ôm vào trong ngực, hắn vỗ vỗ tay vào mặt Giang Tầm

“Giang Tầm, từ hôm nay trở đi, vị trí của mày là của tao, kể cả người phụ nữ của mày cũng là của tao.”

“Những ngày tháng của mày, chấm hết rồi.”

Nói xong, Trần Tân nắm chặt tay tôi, “Không phải là rất hận hắn ta sao? Mau đi, cho em ba ngày, phải cho tôi xem một vở kịch thật đặc sắc vào nhé.”

Trần Tân cúi đầu nhìn tôi.

Tôi hiểu.

Đây là bài kiểm tra Trần Tân giành cho tôi, để xem tôi, “chị dâu cũ”, có thực sự là hận thấu xương Giang Tầm hay không.

Tất nhiên là, tôi rất rất hận Giang Tầm.

Hận không thể tróc da lột xương anh ta, xé tan anh ta thành từng mảnh, hồn phi phách tán.

Tôi ném Ginag Tầm vào thuỷ lao.

Chính nơi đó đã kết thúc một cuộc đời ngắn ngủi của Châu Nhuỵ.

Hai tay bị trói chặt bằng xích sắt, rắn nước bơi quanh người, xích sắt ngày càng buông xuống.

Ngực Giang Tầm chìm trong nước

Sâu hơn nữa, đến vai, cằm…

Cuối cùng, dừng lại ở khoang miệng và mũi.

Không hề có sự hoảng loạn như mong đợi.

Giang Tầm lẳng lặng nhìn tôi.

Chưa đầy một năm, chúng tôi đã quay lại nơi này, phải chăng chỉ có vị trí đã thay đổi.

Trần Tân đứng trên bờ ôm lấy tôi, lẳng lặng nhìn hắn ta như một con chó rơi vào nước.

“Muốn lên đây không?”

Tôi cười, dáng vẻ như hắn ta ngày trước, “Cầu xin tôi.”

“Cầu xin tôi thả anh ra.”

Hai tay Giang Tầm bám chặt vào xích sắt, để miệng lộ lên trên mặt nước

Hắn cười.

“Nằm mơ.”

Rất tốt, tôi lại ra lệnh thả dây dài ra thêm chút.

Không cần vội.

Đêm vẫn còn dài, quả báo vẫn có thời gian cho anh ta từ từ nếm vị.

Giang Tầm so với tôi tưởng tượng còn tốt hơn

Ba ngày

Phải mất ba ngày, phòng thủ tâm lý trong lòng anh ta mới sụp đổ.

Hắn ta khẽ nhếch môi, yếu ớt lên tiếng.

Vì thế tôi thả anh ta xuống.

Hắn ta giống với tôi ngày trước, từ bên bờ, bò đến bên chân tôi.

Ngẩng đầu

Ánh mắt anh ta vẫn như cũ thờ ơ, lại có chút thù hận.

Hắn hỏi tôi, “Như vậy đã đủ chưa?”

“Tất nhiên chưa đủ.”

Tôi cong người nhìn anh ta: “Giang Tầm, tất cả mới chỉ bắt đầu.”

Những gì tôi đã trải qua, Châu Nhuỵ và những cô gái khác phải trải qua tất cả những tra tấn và sỉ nhục, vĩnh viễn không chỉ dừng lại ở đây.

Vì lấy lòng tin của Trần Tân, tôi tiếp tục tra tấn Giang Tầm.

Tôi ném anh ta vào bên trong chuồng chó.

Để hắn dùng bát ăn của chó, ăn đồ ăn cho chó, học cách chó uống nước.

Giống tôi trước kia.

Không biết Giang Tầm đã khi nào nghĩ qua, những việc anh ta làm để phá huỷ tâm lý một người, cuối cùng sẽ có ngày trả lại lên trên người anh ta.

Mà hắn.

Cũng không thể chịu đựng nổi.

Tôi mang hắn tới căn phòng mà Châu Nhuỵ từng ở, tôi ngồi trên sô pha, dưới đất là vô số mảnh thuỷ tinh vỡ.

Còn Giang Tầm thì chân đất đứng ở phía cửa, lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi thờ ơ nói “Lại đây.”

“Đến đây, tôi sẽ tha cho anh.”

Tôi không phải biếи ŧɦái.

Tôi chỉ là, muốn anh ta đi qua con đường mà Châu Nhuỵ đã từng đi.

Nghe má Ngô nói, Châu Nhuỵ đã từng phải đi chân trần qua nền đất đầy mảnh thuỷ tinh vỡ, đôi chân đó gần như đã bị phế.

Tôi tựa người vào sô pha, nhìn anh ta.

Giang Tầm thực sự là tiến lại đây.

Bàn chân giẫm lên những mảnh thuỷ tinh, m.á.u lập tức tứa ra đầy đất.

Dường như anh ta không hề cảm thấy đau đớn, từng bước từng bước tiến về phía tôi.

Một đường đầy m.áu.

Hắn ta bước về phía tôi, một chân quỳ xuống, khuôn mặt nép vào lòng bàn tay tôi.

“Châu Ninh.”

“Sau này, tôi là thật tâm đối xử tốt với em.”

Anh ta thở dài, nói.

“Nhưng tôi thì không.”

“Giang Tầm, từ đầu đến cuối, tôi đều lừa anh.”

Hắn vẫn giữ nguyên động tác vừa nãy, thấp giọng hỏi tôi, “Em đã từng yêu tôi chưa?”

“Chưa từng.”

“Cho dù chỉ một chút?”

“Dù chỉ một chút.”

Cho dù khi vùng vẫy bên ranh giới sống ch.ế.t, cho dù khi phingf thủ tâm lý bị phá vỡ, cho dù trong bóng đêm kia là vô số quan tâm cùng chiều chuộng.

Tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ bị cám dỗ.

Anh ta không mở miệng, cả gian phòng chỉ có tiếng hô hấp của hai người.

Lòng bàn tay tôi dường như có chút ẩm ướt.

Hắn ta khẽ nói

“Nhưng tôi thực sự đã động lòng.”

Một tiếng thở dài, vang vọng khắp phòng.

Nhưng giây tiếp theo, hắn ta nâng tay, các ngón tay kẹp một cây kim bạc, động tác quyết liệt đâm về phía cổ tôi—

Nhưng anh ta không có cách nào làm hại tôi.

Bởi vì https://s.xn--rda.ng/ của tôi, sớm một bước đã đặt lên trên đầu anh ta.

Tôi đã sớm chuẩn bị.

Tôi vô cùng hiểu rõ loại người như Giang Tầm, loại như hắn thì làm sao có thể tin hai chữ “ái tình” được?

Hắn chỉ yêu chính bản thân hắn mà thôi.

Tôi hỏi Trần Tân cách xử lý Giang Tầm.

Anh ta cười.

“Đút cho chó ăn.”

Tôi nghĩ anh ta nói đùa, nhưng không ngờ lại là thật.

Sân sau gian phòng của Giang Tầm nuôi rất nhiều con chó săn hung dữ, sức lực rất lớn, rất thích ăn thịt.

Trần Tân lệnh tay sai tống Giang Tầm vào chuồng chó

Với tiền đề là—

“Đổi một đàn chó săn khác, không nhận chủ, hơn nữa còn bị bỏ đói nhiều ngày, con nào con nấy đều tỏ vẻ hung dữ tột cùng.

Giang Tầm bị đưa đến trước chuồng chó, vẻ mặt kia cuối cùng cũng xuất hiện kích động.

Đôi mắt vốn luôn thờ ơ cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Tôi nghĩ rằng hắn ta sẽ mở miệng cầu xin

Nhưng hắn ta không hề.

Sau khi hít sâu một hơi, hắn ta bình tĩnh trở lại, đứng im tại chỗ nhìn tôi

“Châu Ninh.”

Ngữ điệu vô cùng đạm mạc, “Đời này của tôi, tội lỗi không đếm hết, sớm đã nghĩ tới kết cục như thế này.”

“Trước kia không hề lừa em.”

“Tôi thực lòng thích em, nhưng nếu bây giờ trên tay tôi có https://s.xn--rda.ng/, chắc chắn sẽ không do dự mà bắn nát đầu em.”

Hắn cũng rất thành thật.

Chính xác là phong cách của Giang Tầm.

Tôi khẽ cong môi, nhưng không nói thêm câu nào.

Một khắc trước khi bị đưa đến cửa chuồng chó, Giang Tầm vẫn cố chấp quay lại hỏi tôi:

“Chu Ninh, liệu em có thực lòng thích tôi, dù chỉ một chút?”

Tôi ôm lấy cánh tay của Trần Tân, lạnh giọng nói: “Chưa từng.”

“Cho dù chỉ một giây.”

Đôi mắt vẫn luôn khinh thường vạn vật, một giây cuối cùng, cuối cũng cũng đã nhoè đi.

Giây tiếp theo, hắn ta đã bị đám người ném vào bên trong chuồng chó—

Ngay lập tức, một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Là giọng của Giang Tầm.

Tiếng chó sủa nghe đing tai nhức óc.

Tôi đứng bên ngoài, có thể rõ ràng ngửi được mùi m.áu nồng nặc từ bên trong.

Một lúc lâu.

Âm thanh bên trong dần nhỏ lại, Trần Tân dập tắt điếu thuốc, khẽ nói với người bên cạnh.

“Mở ra xem xem.”

Có người toàn thân trang bị vũ khí, lôi Giang Tầm ra ngoài.

Hắn nhắm chặt hai mắt, toàn thân đầy m.áu, trên người dường như không còn được mấy miếng thịt.

Rất thảm.

Cũng rất đáng đời.

Trần Tân rít một hơi thuốc, cười, “Giang Tầm tự mình tiến vào cho chó ăn, không ngờ bị đám chó mình tự tay nuôi cắn, không cẩn thận liền mất luôn cái mạng nhỏ.”

“Đều nhớ rõ chưa?”

Mọi người xung quanh đều đồng thanh hô nhớ rõ.

Bao gồm cả tôi.

Trần Tân ngồi vào vị trí, thay thế cho Giang Tầm.

Mà ngọn lửa đầu tiên của anh ta, chính là một mồi thiêu rụi Phật đường của Giang Tầm.

Bị tôi ngăn lại.

Tôi nhẹ giọng khuyên nhủ, “Làm công việc này của chúng ta, không thể tin Thần tin Phật, thế nhưng không tin cũng phải kính trọng.”

“Giao cho tôi đi, đốt tượng Phật có khả năng sẽ gặp phiền toái.”

Trần Tân không có hứng thú với việc này, hắn xua tay, giao việc này cho tôi xử lý.

So với Giang Tầm, Trần Tân dễ đối phó hơn nhiều.

Tất nhiên, hắn ta không hoàn toàn tin tưởng tôi, vẫn sẽ cử người theo dõi.

Bên trong Phật đường.

Tôi cầm lấy khăn lụa cẩn thận lau tượng Phật.

Những ngày tháng bên cạnh Giang Tầm, tôi đã trở thành Giang Tầm thứ hai, ngày đêm bái Phật.

Nhưng không giống với anh ta—

Giang Tầm bái du͙© vọиɠ, bái lòng tham không đáy của anh ta.

Còn tôi, tôi đang bái nội tâm của chính mình.

Chỉ khi quỳ trước Đức Phật, trong lòng không ngừng không nghỉ nhắc lại sơ tâm của chính mình, mới có thể bảo đảm bản thân không bị tẩy não, không bị đồng hoá.

Tôi phải luôn luôn giữ vững tỉnh táo.

Giang Tầm khống chế lòng người, quả thực vô cùng đáng sợ.

Rất ít người có thể vượt qua được.

Thành thật mà nói, không chỉ một lần tôi bị dao động, vô số lần tranh đấu bên lằn ranh sinh tử, khi phòng tủ tâm lý trở nên yếu ớt, khi mà hắn ta tiêm nhiễm vào người tôi những lòng tham cùng vớ du͙© vọиɠ không đáy.

Tẩy não là một hành vi vô cùng khủng khϊếp.

Người chưa từng trải qua, sẽ không bao giờ hiểu được bên trong phải đấu tranh dữ dội như nào.

Một năm tranh đấu, vô số lần bị sỉ nhục cùng tra tấn.

Đầy phòng là Phật, nhưng không ai có thể độ tôi.

Thế nhưng,

Tôi có thể độ chính mình.

Trần Tân đã rớt đài.

Vị trí lão đại này, hắn không ngồi nổi mấy ngày.

Chứng cứ để lật đổ hắn ta, được tôi giấu trong tượng Phật.

Từ đầu đến cuối tôi đều bị giám sát chặt chẽ, không thể liên lạc với bên ngoài, nhưng má Ngô thì có thể.

Bà ấy đã làm bảo mẫu nhiều năm trong tổ chức, tất cả mọi người đều tin tưởng bà ấy.

Kể cả Trần Tân.

Sau khi đạp ngã Giang Tầm, anh ta sớm đã quên mất sự tồn tại như có như không của vị bảo mẫu này, nhưng tôi lại nhớ.

Trong lúc tuyệt vọng, tôi đã xúi giục má Ngô, nhờ bà chuyển tin tức ra ngoài, tin tức được tôi giấu trong tượng Phật được chuyển đến đền chùa bên ngoài.

Có người của cảnh sát ở đó, tiếp nhận những bức tượng Phật đó.

Tin tức dễ dàng được tuồn ra ngoài.

Cuối cùng, tôi cũng đã hoàn thành sứ mệnh của bản thân.

Châu Nhuỵ.

Chị nhìn xem.

Em không hề để linh hồn chính mình trầm hãm vào đống bùn lầy tanh tưởi này.

Em không hề bị Giang Tầm đồng hoá.

Em rất tỉnh táo, đã hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Nghĩa trang liệt sĩ.

Tôi ngồi xổm xuống, dùng ngón tay cẩn thận lau sạch sẽ bia mộ.

Cô gái trong di ảnh đang mỉm cười dịu dàng, khoé miệng còn ẩn ẩn núm đồng tiền.

Chị ấy chính là Châu Nhuỵ.

Chị ấy không hề là một đứa con gái chỉ biết yêu đương mù quáng trong miệng người bên cạnh.

Chị ấy, từ trước đến giờ đều không hề yêu Giang Tầm.

Cái ch.ết của Châu Nhuỵ, là do chị ấy đã tập hợp được chứng cứ phạm tội của Giang Tầm, nhưng không may lại bị hắn phát hiện.

Mà cho đến lúc ch,ết, Giang Tầm cũng không hề phát hiện nơi chị ấy cất giấu chứng cứ.

Nhưng mà

Tôi tìm ra rồi.

Chứng cứ nằm trong chữ “Ninh”.

Nét viết nguệch ngoạc, không phải vì không tiện, mà do cố ý.

Giống như trò chơi ghép chữ chúng tôi đã chơi hồi bé, mỗi nét chữ đều có hàm nghĩa riêng.

Dựa vào nét chữ đó, tôi đã thành công tìm được USB ghi lại chứng cứ mà Châu Nhuỵ đã giấu đi khi còn sống.

Lau sạch bụi bám trên tấm bia, tôi nghẹn ngào nói

“Tại sao chứ, kể cả trong mơ cũng không muốn đến gặp em?”

“Chị có phải đang trách em không?”

Tôi chậm rãi đưa ngón tay vuốt nhẹ hình dáng lông mày trên tấm bia:

Chỉ là, không còn nhiệt độ ấm áp như ngày xưa

“Châu Nhuỵ, em không hề quên sơ tâm, em vẫn luôn tỉnh táo.”

“Em chưa từng lãng quên chị.”

Vì để có thể sống tiếp, vì hoàn thành nhiệm vụ, em vứt bỏ tất cả tôn nghiêm, làm theo mọi mong muốn của anh ta.

Bò bằng đầu gối, ngủ trong chuồng chó, học chó uống nước.

Học cách lấy lòng anh ta.

Để tất cả mọi người, kể cả anh ta, sau tất cả những sỉ nhục và tra tấn, sau khi hết lần này đến lần khác dạo quanh bờ vực sống ch.ế.t, sẽ vì một chút ngọt ngào mà phải lòng anh ta.

Em nhẫn nhịn tất cả, ẩn nấp trong bóng tối, cuối cùng thành công đưa chứng cứ ra ngoài ánh sáng.

Trên tấm ảnh đen trắng, Châu Nhuỵ dịu dàng mỉm cười với tôi.

Chị ấy dường như đang nói với tôi:

“A Ninh thực giỏi.”

Tôi đốt một tờ báo trước mộ của Châu Nhuỵ, tin tức bên trên nói về việc cảnh sát đã triệt tiêu một ổ tội phạm l.ừa đảo đa cấp.

Trong danh sách liệt sĩ phía dưới, có tên của Châu Nhuỵ.

Chị ấy chưa bao giờ là một kẻ chỉ biết yêu đương não tàn

Chị ấy là một cảnh sát nhân dân.

Sau khi chị ấy qua đời, với tư cách là người nhà, tôi kế thừa số hiệu của chị ấy, cũng tiếp nhận nhiệm vụ mà chị ấy vẫn chưa hoàn thành.

Tôi biết rất khó để hạ bệ Giang Tầm, cũng biết lòng nghi ngờ của anh ta rất nặng.

Bởi vậy, sau nhiều lần thảo luận cùng cấp trên, tôi quyết định sẽ đi ngược với hướng thông thường—

Giả làm nằm vùng thâm nhập vào.

Tôi biết Giang Tầm sẽ lập tức phát hiện thân phận của tôi, nhưng bản chất kiêu ngạo tự phụ của hắn sẽ không lập tức trừ khử tôi, mà sẽ giữ tôi lại bên người.

Hắn ta sẽ để tôi biết rằng—

Môt thứ tay mơ như tôi, cùng với chị của tôi, đều là một đám rác rưởi.

Hắn ta tự tin vì biết rằng, tôi sẽ không thể nào sống sót sau khi bị hắn ta tra tấn.

Hắn ta dám làm như vậy.

Bởi vì đối với hắn ta, hắn luôn thờ ơ và khinh thường với mọi thứ.

Hắn ta quá ư tự phụ, mà bản thân tôi đặt mình vào thế yếu, ngay từ đầu đã làm hắn lơ là phòng thủ.

Cuối cùng.

Hắn ta bị chính sự cuồng vọng của mình hại ch.ết

Tôi may mắn không phụ sứ mệnh.

Thế nhưng vẫn có những người mãi mãi không thể thoát được, tựa như Châu Nhuỵ, và còn một người nữa.

Trình Vũ Gia.

Anh ấy là nằm vùng mà ban đầu đã cư.ớ.p s.ú.ng làm tôi bị thương.

Phát s.ú.ng đó, chúng tôi sớm đã thương lượng qua.

Tôi lấy thân mình chắn s.ú.ng , cứu mạng Giang Tầm, như vậy sẽ hoàn toàn lấy được sự tín nhiệm của hắn ta, mà Trình Vũ Gia sẽ phụ trách nằm vùng ở phía đối thủ, cố ý bắn trượt phát này.

Khi anh ấy bị trói quỳ trước mắt tôi, chân tay tôi bỗng phát lạnh.

Không phải vì sợ hãi bản thân sẽ bị phát hiện, mà bởi vì đau lòng.

Tôi biết rõ điều gì sẽ xảy ra một khi anh ấy bị Giang Tầm tóm được.

Giang Tầm nhét s.ú.ng vào tay tôi, tôi không hề động đậy.

Bởi vậy, Trình Vũ Gia sợ tôi bị lộ thân phận, cố ý dí đầu vào họng s.ú.ng cố ý hét to chửi rủa tôi

---

“B.ắn đi, con đ.ĩ này.”

“Súc sinh, ông đây dù có ch,ết trong tay chúng mày, làm ma cũng sẽ không tha cho chúng mày!”

“Ông ra lệnh mày mau nổ s.ú.ng !”

“….”

Tôi không hề nổ s.ú.ng

Thế nhưng anh ấy vẫn ch.ế.t dưới s.ú.ng của Giang Tầm, ch.ế.t trước mặt tôi.

M.áu anh ấy nhiễm đỏ mặt tôi.

Anh ấy là đàn anh hơn tôi vài khoá, sở dĩ tiếp nhận nhiệm vụ này, bởi vì chị gái tôi.

Anh ấy đã yêu thầm Châu Nhuỵ rất nhiều năm.

Sau khi biết chị ấy ch.ế.t, anh ấy đã xung phong nhận nhiệm vụ này.

Nhưng cuối cùng, anh ấy cũng như Châu Nhuỵ, chịu chung kết cục.

Trong danh sách liệt sĩ, có tên Châu Nhuỵ, cũng có tên anh ấy.