Chương 6: Tống gia

Tống Hiểu Thần có phần bực bội sau khi làm hết thủ tục xuất viện thì đưa Sở Tâm Lam rời đi, suốt đoạn đường anh không nói bất kì một lời nào, Tâm Lam cũng vì vậy mà không tiện mở miệng, cô cảm thấy nếu có thể tốt nhất nên tránh xa người đàn ông này càng xa càng tốt, tốt nhất không nên dây bất kỳ chuyện gì liên quan đến anh ta.

Xe cứ đều đều chạy trên đường cuối cùng quẹo đến trước khu biệt thự biệt lập, nơi xa hoa và bí ẩn nhất của thành phố S này. Nơi mà Sở Tâm Lam từng có ước muốn một lần vào bên trong tham quan âu cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Tống gia là một trong những gia đình quyền quý bậc nhất thành phố S đương nhiên ở bên trong này cũng không có gì lạ nhưng cái khiến Tâm Lam kinh ngạc cực độ chính là sự xa hoa của nơi này.

“Cảm ơn!” – Người trực cổng giúp Tâm Lam mở cửa xe, cô cười nhẹ nhàng nói cảm ơn, mắt bắt đầu dán chặt vào tòa biệt thự xa hoa trước mặt mình, quả thật quá phô trương! cô không hề để ý đến ánh mắt kinh hãi của người mới được nhận lời cảm ơn từ cô cũng như ánh mắt của Tống Hiểu Thần bên cạnh. Anh không biết Sở Tâm Lam cũng có gương mặt thân thiện cũng như thái độ nhã nhặn như vậy, quả thật cô bị mất trí nhớ không phải là trò đùa.

“Còn tính đứng đó ngó đến bao giờ! Mọi người Tống gia đang đợi cô bên trong!” – Tống Hiểu Thần đi vào, thấy Sở Tâm Lam vẫn ngơ ngác nhìn quanh có chút buồn cười, ý cười thoáng nhẹ qua khóe mắt anh nhanh chóng biến đi nhường chỗ cho sự lạnh lùng. Anh sải những bước chân dài đánh tiếng cộp cộp trên nền đá hoa cương bóng loáng, một sự xa hoa khiến Sở Tâm Lam lạc lõng đến phát sợ.

“Ờ!” – Tâm Lam đáp lại có chút bất ngờ nhanh chóng chạy theo. Bên trong còn xa hoa hơn bên ngoài, một món đồ trong nhà có thể bằng một năm lương của Tâm Lam không chừng, cô không kiềm chế được ánh mắt ngạc nhiên nhìn xung quanh. Nhìn cô bây giờ không khác gì trẻ nhỏ lần đầu tiên đi đi tham quan viện bảo tàng, cái gì cũng mới lạ, cũng quá đẹp quá quý giá, cái gì cũng khiến cho cô phải trầm trồ.

“Cô có thôi hay không, nhìn cô như vậy thật không quen! Nhanh lên mọi người đợi cô rất lâu rồi” – Tống Hiểu Thần chịu không đặng lên tiếng nói. Sở Tâm Lam trề môi rồi cất bước chạy theo vào bên trong. Phòng khách chắc có diện tích rộng bằng cả cái nhà của cô, à có khi còn rộng hơn không chừng, ngồi trên ghế sô pha là những gương mặt nếu nói xa lạ thì cũng không quá xa lạ vì những ngày qua cô đã nhìn thấy khá nhiều trên các mặt báo, nhưng đây chính là lần đầu tiên cô đối diện với họ bên ngoài.

“Ba mẹ! Như ý muốn mẹ con đưa Triệu Khả Như về đây!” – Tống Hiểu Thần vẫn giữ thái độ lạnh nhạt hướng về người phụ nữ duy nhất ngồi trên ghế nói. Ánh mắt bà ta vui vẻ hài lòng nhìn Tâm Lam.

“Con xin chào!” – Tâm Lam lúng túng cúi người chào mọi người. Cô không biết hành động của mình như thế nào để đừng thất lễ cho nên cái cúi người có chút sượng sùng kỳ lạ.

“Ngoan, Khả Như của chúng ta là một đứa trẻ ngoan, mau đến đây ngồi, chắc con đã rất mệt!” – Tống phu nhân nhanh chóng đứng lên đến cầm tay Sở Tâm Lam kéo đến ghế ôn nhu nói. Tâm Lam có chút không quen cũng như không tự nhiên trước hành động của bà.

“dạ!”

“Bác sĩ nói thế nào!” – Tống lão gia ôn tồn quay sang Tống Hiểu Thần hỏi.

“Theo dõi thêm thôi, kí ức quay lại thì cần thời gian!” – Tống Hiểu Thần cung kính đáp lại. Ánh mắt anh lơ đãng quét một lượt gương mặt những người ngồi trong phòng khách.

“Chuyện đám cưới?” – Tống lão gia có chút ái ngại nói.

“Bên phía Triệu gia đồng ý cho con đưa Khá Như về đây chăm sóc cũng như đồng ý dời đám cưới vào cuối tuần sau, sau khi con đi công tác về!” – Tống Hiểu Thần ôn tồn đáp, ánh mắt có nhìn về phía Tâm Lam dò xét. Cô nghe vậy mở to mắt ngơ ngác nhìn anh, tuần sau chứ không phải tháng sau hay sao! Rõ ràng trên báo cô đọc được nói là hôn sự sẽ diễn ra vào tháng sau cơ mà.

“Như vậy cũng tốt!” – Tống phu nhân gật gù nắm bàn tay của Tâm Lam âu yếm. Gương mặt của bà thể hiện rõ sự hiền từ, tuy đã là một người có tuổi nhưng hiện nhan sắc cũng vẫn còn rất mặn mà, quả thật người giàu có thật tốt.

“Tống Hiểu Thiên giới thiệu lại từ đầu với chị!” – Người thanh niên duy nhất còn lại nãy giờ ngồi im lặng nhìn Sở Tâm Lam bất ngờ lên tiếng, anh cười vui vẻ với Tâm Lam. Quan sát kĩ anh ta và Tống Hiểu Thần giống nhau đến 6 7 phần nhất là đôi mắt, nhưng cậu ta có vẻ thân thiện hơn anh trai mình rất nhiều.

“Chào cậu!” – Sở Tâm Lam vui vẻ cười đáp lại nụ cười của Tống Hiểu Thiên, anh ta có chút ngỡ ngàng nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Tống Hiểu Thiên cũng có chút gấp gáp muốn nói thêm nhưng lại thôi, thay vào đó là một nụ cười.

“Thôi chắc Khả Như mệt rồi, hai đứa mau mau lên lầu nghỉ ngơi, chiều nay còn bay nữa con cũng nên đi nghỉ ngơi đi!” – Tống phu nhân vừa nói vừa nhìn Tống Hiểu Thần, anh gật đầu tỏ ý tán đồng liền nhanh đứng lên rời đi, không quan tâm đến Sở Tâm Lam còn chưa hiểu mọi chuyện đang diễn ra là gì.

“Khả Như đi thôi em!” – Tống Hiểu Thần chợt quay lại vui vẻ nói với Sở Tâm Lam một cách nhẹ nhàng, khiến cô kinh ngạc nhìn anh như không tin vào tai của mình. Thấy cô bất động anh đưa tay vừa nắm vừa kéo cô lên lầu, như bị điểm trúng huyệt Tâm Lam không phản kháng lại mà như con rối cứ thế mà đi theo ngoan ngoãn.

“Cô có thôi dùng ánh mắt đó nhìn tôi hay không hả?” – Vừa vào bên trong phòng Tống Hiểu Thần như quay lại lạnh lùng chán ghét, anh buông mạnh cô ra khiến Tâm Lam có chút loạn choạng do mất thăng bằng. Cô thích nghi không kịp trước sự biến hóa trong thái độ của anh mà ngỡ ngàng – “Đây là phòng của tôi và cô, cô nghỉ ngơi đi!”

Thấy Tâm Lam vẫn cứ ngỡ ngàng nhìn mình, Tống Hiểu Thần có phần chán ghét nhíu nhíu mày, lấy tay xoa xoa thái dương tỏ ý đau đầu vô cùng.

“Tôi quên chưa nói với cô, mối quan hệ của chúng ta là tôi cho cô tự do rời khỏi Triệu gia còn tôi lợi dụng thân phận Triệu tiểu thư của cô để đường đừng chính chính lên nắm quyền Tống thị, cho nên mối quan hệ của chúng ta chính là lợi dụng lẫn nhau do đó trước mặt người khác xin cô hãy diễn cho trọn vai người vợ ngoan hiền giúp tôi!” – Tống Hiểu Thận lấy vài thứ đồ bỏ vào vali, ôn tôn nói. Anh không cần biết Triệu Khả Như là giả mất trí hay mất trí thật nhưng màn kịch hôn nhân này nhất định cả hai cùng phải diễn cho đạt, anh không cho phép bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì ngăn cản.