Chương 29: Trảm Yêu Trừ Ma

Đi đến cửa quán rượu, vẫn bắt gặp vị tiểu ca họ Đồng tại cửa.

Không đợi cậu ta mở miệng, Lâm Linh đã nhanh chóng móc từ trong túi ra một tấm thẻ hội viên, quơ quơ trước mặt cậu ta, vẻ mặt vô cùng cao lãnh: “Nhìn thấy chưa, thẻ hội viên của quán rượu mấy người, mau để chúng tôi đi vào!”

Ba ngày, cô sớm đã thay đổi rồi, cô không còn giống như trước kia phải đi từ cửa sau nữa.

Cô bây giờ, là khách VIP tôn quý!

Tiểu ca họ Đồng nhìn thấy thẻ hội viên, “Xin lỗi quý cô, quán rượu bây giờ vẫn chưa mở cửa, cô vẫn chưa thể đi vào được.”

Lâm Linh: “…”

Cậu ta muốn chống lại cô có đúng không?

Được, vậy cô sẽ cho cậu ta thấy chút bản lĩnh, cô mở vòng bạn bè ở wechat, đưa cho cậu ta nhìn: “Cậu không có wechat của ông chủ, nhưng chắc cũng nhận ra wechat của anh ta chứ? Đã nhìn thấy chưa, tôi thực sự là bạn của ông chủ các người!”

Đồng tiểu ca còn đang suy nghĩ muốn nói gì đó, Ngô Phỉ ở sau lưng Lâm Linh đã chen, đẩy Đồng tiểu ca ra, nói với Lâm Linh: “ Cô ngốc à, nói nhiều với cậu ta như vậy làm gì, trực tiếp đẩy cửa bước vào là được rồi, cậu ta không dám ngăn cô đâu!”

Vừa nói vừa kéo Lâm Linh đi về phía trước.

“Nếu ông chủ cậu trách tội xuống.” Ngô Phỉ quay đầu chỉ tay vào Lâm Linh, nhìn Đồng tiểu ca đang đứng trước cửa nói, “ Cậu cứ nói rằng người đàn bà này một mực xông vào.”

Đồng tiểu cả đứng ở cửa yên lặng gật đầu, cũng không tới ngăn cản, cũng không quay đầu lại nữa mà tiếp tục công cuộc đứng gác.

Lâm Linh: …

Thì ra thắng lợi lại có thể đến một cách đột nhiên như vậy.

Thành công đi vào trong quán rượu.

Quầy rượu lớn như vậy nhưng lại trống rỗng, ánh đèn nhấp nháy chiếu sáng, cùng những bản nhạc trữ tình nhẹ nhàng êm dịu….kỳ dị và dọa người.

Lâm Linh không tự chủ mà nắm chặt cánh tay Ngô Phỉ, bày trận chờ đợi.

Vừa hay bắt gặp Châu Mạt tạt vào một quầy bar, Lâm Linh ngẩng đầu liếc mắt liền thấy cậu ta đang cũng một người đàn ông khác…trò chuyện vui vẻ.

Người đàn ông kia nghiêng mặt sang một bên chạm ly cũng Châu Mạt, lộ ra một gương mặt xa lạ, không phải là người mà Lâm Linh quen biết.

Hai người đàn ông…Điều này dường như có chút vượt qua suy nghĩ của cô.

Nhìn vòng bạn bè trên wechat của Châu Mạt, thấy cậu ta phát một bức ảnh với hai ly rượu, Lâm Linh còn tưởng rằng cậu ta đang cua gái…thật không ngờ là ở đây…

“Không sao.” Lâm Linh vỗ vào vai Ngô Phỉ, an ủi: “Hai người đàn ông chúng ta cũng không phải không xử lý được!”

Nhưng trong lòng thì lại nghĩ, sớm biết như vậy đã không bảo hai anh trai vệ sĩ trở về!

Đang chuẩn bị kéo Ngô Phỉ tiến lên, thì lại nghe thấy một người đàn bàn giẫm chân hét lên: “A!!! Tôi thích người đàn ông kia!!!”

Ừ? Ai?

Lâm Linh vừa định hỏi xem cô ấy nhìn trúng ai, nếu như là Châu Mạt, vậy thì cô phải phá hoại uyên ương rồi.

Ngô Phỉ là một người chưa từng yêu đường, sao có thể là đối thủ của “Hải vương” Châu Mạt. Cô không đồng ý hôn sự này!

“Người đó, chính là người đàn ông đang uống rượu đó, cậu ta chính là gu của tôi! Cậu giúp tôi hỏi xem anh ta đã có bạn gái chưa!”

Ngô Phỉ hoàn toàn hưng phấn, cất bước, đi đến quầy bar giơ ngón tay lên chỉ.

Lâm Linh nhìn theo tay cô chỉ, liền yên tâm, cô ấy nhìn trúng người đàn ông bên cạnh Châu Mạt, vậy thì còn được.

Động tĩnh bên này của Ngô Phỉ, nhất thời đã thu hút hai người đàn ông ở quầy bar.

Châu Mạt vừa uống một hớp rượu trong ly, nghe thấy cách đó không xa có âm thanh huyên náo, quay đầu nhìn lại.

Trong tầm mắt liền xuất hiện Lâm Linh và một cô gái xa lạ, tiểu yêu tinh Lâm Linh sau khi nhìn thấy cậu ta, trên khuôn mặt còn hiện lên một nụ cười giả tạo.

…Tiểu yêu tinh này không ở nhà dày vò Giang Ngộ, lại chạy đến quán rượu của cậu ta làm cái gì?

Không đợi Châu Mạt nghĩ ra câu trả lời, Lâm Linh đã dẫn Ngô Phỉ đến trước mặt hai người họ.

“Hello.” Lâm Linh nhiệt tình chào hỏi: “ Châu Mạt, bạn tốt đến mà cũng không hoan nghênh sao?”

Châu Mạt quay đầu, khinh bỉ chìa môi, định không thèm để ý đến cô.

Im lặng chính là đỉnh cao của khinh bỉ, cậu ta chán ghét cô chết đi được, hoan nghênh cái rắm!

Không có chuyện gì thì không đến điện Tam Bảo, tiểu yêu tinh này tới đây không biết là lại muốn dở trò gì.

Thái độ này của Châu Mạt cũng không hề ảnh hưởng gì đến Lâm Linh, thấy Châu Mạt không lên tiếng, liền đổi một người khác để hỏi, nhìn về phía Trần Mạt Bắc ngồi bên cạnh chào hỏi: “Xin chào, tôi tên là Lâm Linh.” Sau đó chỉ vào Ngô Phỉ ở phía sau giới thiệu: “ Đây là bạn tốt của tôi Ngô Phỉ, là một người con gái rất đẹp, năm nay 25 tuổi, chưa có người yêu, cao 1m60, là người thành phố C, trong nhà có hai căn nhà,

Ngô Phỉ cũng ở sau lưng Lâm Linh điên cuồng gật đầu.

Bạn tốt vẫn là rất đáng tin!

Trần Mạt Bắc: “...”

Anh ta...có chút sợ hãi.

Trần Mạt Bắc không nói lời nào, Lâm Linh đang định không ngừng cố gắng tác động đến anh ta, hạnh phúc của bạn tốt cô rất định phải làm thật tốt.

Châu Mạt không nghe tiếp được nữa, hô lên ngăn cản Lâm Linh, “Cô đang lừa ai vậy chứ, chuyên gia lừa gạt nhà cô lại còn muốn lừa anh em của tôi, tôi nói cho cô biết tôi không đồng ý! Yêu tính này không đi diễn xuất bây giờ còn bày đặt ở đây làm bà mai. Không lẽ không lăn lộn trong làng giải trí nữa, không lăn lộn nổi nữa thì đi tìm Giang Ngộ bảo cậu ta đầu tư cho, dù sao cô cũng không phải thứ tốt lành gì.”

Một câu của người đàn bà này cũng không thể tin, ngoài miệng thì nói như thế, bây giờ người đang cưỡi lên đầu Giang Ngộ ngồi là ai? Ở cùng với kiểu đàn bà này thì có gì tốt lành? Cậu ta không thể để người anh em thứ hai của mình rơi vào tay độc thủ!

Một lời liền vạch rõ bộ mặt của Lâm Linh, đột nhiên, đột nhiên, Châu Mạt nhìn thấy một bóng đen từ phía sau Lâm Linh, không nói lời nào liền phía cậu ta----

Châu Mạt còn tưởng rằng Lâm Linh dẫn tới một người đẹp, đang định giương cánh tay ra chờ đợi, không ngờ lại bị cô ấy dùng lực, mạnh mẽ đẩy cậu ta khỏi ghế.

Châu Mạt: “...”

Quá kinh ngạc!

Ngã một phát đau điếng, nội tâm Châu Mạt chỉ có một ý nghĩ: Người đàn bà này luyện Như lai thần chưởng sao?

Khí chất của Ngô Phỉ, cô ấy không dễ gì mới vừa ý một người đàn ông, Lâm Linh đang làm mai giúp cô, khi cô thấy Lâm Linh sắp thành công ghép đôi, thì cái lão trà xanh lại lại đột nhiên chen vào, thật là xui xẻo!

Châu Mạt chỉ tay vào Ngô Phỉ tức giận mắng, “Lão yêu quái, cô ở đâu đến đây, có phải có bệnh hay không, đang yên ổn đẩy tôi làm cái gì?”

Ngô Phỉ còn chưa nói gì, nhưng Lâm Linh, không cho phép người nào mắng bạn tốt của cô!

Lâm Linh đi tới chỗ Châu Mạt cúi người đưa tay về chỗ Châu Mạt, làm bộ muốn đỡ cậu ta, chờ Châu Mạt đưa tay ra, lại đột nhiên thu tay lại, giọng nói có chút chua: “Bạn của tôi chỉ là một cô gái nhu nhược, tại sao cậu lại mắng cô ấy như vậy? Như vậy là không đúng đâu Châu Mạt, nam nhi sức dài vai rộng, lịch sự nho nhã, cậu phải nỗ lực học tập những đức tính tuyệt vời này!”

Ngô Phỉ núp ở sau lưng Lâm Linh, làm bộ nhu nhược gật đầu lia lịa.

Châu Mạt: “...”

Tôi có một lời không mấy hay không biết có nên nói hay không.

Nếu không phải là sợ Giang Ngộ trọng sắc kinh bạn tìm cậu ta gây phiền toái, cậu ta có thể để cho hai người đàn bà đứng đây khi dễ mình sao?

...

Trần Mạt Bắc quan sát toàn bộ mọi chuyện càng cảm thấy có chút lo sợ, nhìn thấy bộ dạng thảm họa của Châu Mạt, ý niệm muốn trốn chạy càng mãnh liệt.

Để ly rượu trong tay xuống, Trần Mạt Bắc lấy dũng khí quay lưng nhìn Lâm Linh nói: “ Lâm Linh, Ngô Phỉ, các cô có phải là muốn nói chuyện cùng Châu Mạt không? Nếu vậy thì, các người nói chuyện đi tôi có chuyện đi trước một bước.”

Lâm Linh quay đầu lại, thấy anh ta có vẻ thật sự rất gấp, có lòng tốt nói: “Vậy anh đi trước đi, đừng để lỡ việc.”

Dù sao Châu Mạt ở đây, cũng không sợ không lấy được wechat của anh ta. Trần Mạt Bắc gật đầu một cái, cầm áo khoác phía sau ghế, chuẩn bị rời khỏi,

Mắt thấy Trần Mạt Bắc muốn rời đi, Châu Mạt không dám tin vào lúc này người anh em tốt lại phản bội cậu ta, cố gắng đánh thức lương tâm còn sót lại của anh ta: “Người anh em cậu đừng đi, cậu đi rồi tôi phải làm sao, một mình tôi không đối phó được với hai người đàn bà hung tàn này, cậu mau quay lại!”

Trần Mạt Bắc bước đi không hề quay đầu: Tạm biệt ngài.

...

Sau khi Trần Mạt Bắc rời đi, bên trong quán rượu chỉ còn lại ba người.

Một chọi hai, Châu Mạt đang ở thế bị động, hơn nữa yêu tinh Lâm Linh này không biết ăn gì mà lớn, mạnh mẽ kinh khủng.

Cậu ta dứt khoát đầu hàng: “Nói đi, cô muốn cái gì?”

Lâm Linh đối với sự quay đầu đột ngột này của Châu Mạt hết sức hài lòng, nếu cậu ta đã hỏi thẳng như vậy, cô sẽ không khách khí.

Cô vào thẳng vấn đề: “Tôi muốn biết, lúc tốt nghiệp cấp ba đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lần trước nhóm bạn cấp ba lại nói tôi bị Giang Ngộ cự tuyệt? Trong ấn tượng của tôi hình như không hề có chuyện này?”

Châu mạt đối với vấn đề này, nhìn cô đầy vẻ chê bai, không có ý tốt, “Cô còn có mặt mũi hỏi?”

“Đúng vậy.” Lâm Linh có lý chẳng sợ, chống nạnh, “Tôi có mặt mũi để hỏi, cậu mau nói đi!”

Châu Mạt: “...”

Cậu ta chưa từng thấy qua người nào lại mặt dày như vậy, người anh em của cậu ta nhất định rất cực khổ? Vậy thì hôm nay Châu Mạt sẽ giải quyết tận gốc, trảm yêu trừ ma, diệt trừ tận gốc đồ yêu tinh này!

Suy nghĩ một hồi, Châu Mạt từ dưới đất bò dậy, một lần nữa ngồi lên quầy ba, cầm ly rượu uống một ngụm, giọng nói nặng nề, giả bộ thâm trầm: “Năm đó khi tốt nghiệp cấp ba, cả lớp đều đến sân bay tiễn Giang Ngộ, cô đã đi đâu?”

Tốt nghiệp cấp ba năm ấy...Lâm Linh suy nghĩ một chút.

Năm đó khi thành tích thi đại học được công bố, điểm thi của Giang Ngộ được cho điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học ở thành phố C năm đó. Điểm của Lâm Linh cũng rất tốt. Ít nhất thì không có vấn đề gì trong để vào bất kỳ trường danh tiếng nào ở thành phố C ...

Thành phố C có hai trường nổi tiếng, đều là hai trường hạng nhất trong nước. Lúc ấy Lâm Linh điền vào giấy nguyện vọng liền nghĩ tới Giang Ngộ không biết có cùng với anh học một trường không?

Lúc Lâm Linh định lấy hết dũng khí hỏi, thì người bạn Mạnh Toàn ngồi cùng bàn đem đến một tin tức.

Thì ra Giang Ngộ sẽ không học đại học trong nước, mà đã được trường đại học hàng đầu thế giới chấp nhận và sẽ ra nước ngoài vào tuần sau.

Lúc ấy Lâm Linh nhìn vào tờ giấy thay đổi nguyện vọng, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Mạnh Toàn hỏi cô: “ Tuần sau lớp trưởng tổ chức cho mọi người cùng nhau đi sân bay tiễn Giang Ngộ, cậu có đi hay không?”

Lâm Linh do dự không biết bản thân có nên đi hay không, nên đã nói phải suy nghĩ một chút.

Sau đó, vào ngày Giang Ngộ ra nước ngoài, cô mặc bộ váy đẹp nhất lúc đó, xịt nước hoa một hồi lâu, sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô quyết định tặng quà cho anh.

Không có gì khác, cô tự nhủ rằng dù sao thì họ cũng là bạn học ba năm, và anh sẽ ra nước ngoài, không tặng thì có lẽ sẽ không còn cơ hội.

Sau khi tốt nghiệp, họ đường ai nấy đi, không giống ai giống ai, Giang Ngộ là con nhà giàu, còn cô chỉ là một người bình thường bình thường, không dễ gặp lại anh trong tương lai.