Chương 7: Tuổi Trẻ Ngông Cuồng

Từ lần trước sau khi đi tìm Ngô Phỉ phân tích tình cảm, đương nhiên là chuyện cô có bạn trai đã bị lộ tẩy.

Ngô Phỉ điên cuồng nhắn tin oanh tạc Wechat của cô suốt ba mươi phút đồng hồ, ép cô phải khai báo một cách thành thật nhất.

Lâm Linh không trụ nổi, tất nhiên là phải kể hết chuyện mình và Giang Ngộ ở bên nhau.

Không ngờ Ngô Phỉ vẫn nhớ anh: "Người cậu nói có phải là cái người học giỏi ở cao trung mà cậu từng kể không?"

Lâm Linh không phủ nhận: "Đúng thế."

Hiếm khi Ngô Phỉ lại nhớ mãi không quên với anh, "Chính là cái người cậu bảo vừa có tiền vừa có nhan sắc, nữ sinh trường mình đều thích á?"

"Đúng, là anh ấy."

Ngô Phỉ im lặng, bỗng nhiên nói một câu: "Cậu bỏ thuốc người ta à?"

Lâm Linh rất bất ngờ khi thấy cô nghĩ vậy: "Cậu có ý gì, chẳng lẽ tớ kém cỏi lắm à? Dù gì tớ cũng là hoa khôi của trường mình, các bạn nam theo đuổi tớ xếp từ cửa Đông tới cửa Bắc đó, sao tớ lại không cùng đẳng cấp với anh ấy?"

"Ý tớ không phải thế." Ngô Phỉ giải thích, "Là chính cậu hồi trước, ngày nào cũng chê anh ấy vác mặt thối hoắc đi học, các bạn nữ gửi thư tình đều bị anh ấy vứt, chẳng phải cậu còn nói chắc chắn anh ấy là gay sao?"

Không ngờ lúc trẻ tuổi ngông cuồng mình đã nói thế kia... Thực ra bây giờ cô cũng thấy nghi ngờ anh.

Cô đang nghi ngờ có phải anh và chó kia có mối quan hệ gì hay không, nhưng cả hai bọn họ đều hết sức phủ nhận mà cô cũng không có chứng cứ, cho nên tạm thời không nhắc tới nữa.

Thấy Giang Ngộ lại tức giận vì chuyện này, cô càng không nghĩ ngợi nữa.

Bỗng dưng Ngô Phỉ cảm thán, "Không ngờ cậu vừa tốt nghiệp đại học đã thoát kiếp FA, tớ còn tưởng cậu sẽ ở một mình đến già. Lúc học đại học cậu kiêu ngạo thanh cao vô cùng, gặp nam sinh mà bỏ chạy cứ như gặp virus, các bạn nam tỏ tình mà cậu cũng không thèm nhìn, hóa ra là do mấy bạn nam trường tớ toàn vớ va vớ vẩn chứ không có bạn đẹp trai học giỏi như trường cậu hả?"

...

Cô cũng không thể nói Ngô Phỉ không đúng, dù sao hồi đó Lâm Linh quyết định chọn Giang Ngộ, nguyên nhân chủ yếu cũng vì anh đẹp trai.

Nói thì nói thế, nhưng cãi thì vẫn phải cải đôi câu: "Hồi đại học tớ bận học, sao có thời gian yêu chứ."

Còn lâu Ngô Phỉ mới lý do lý trấu của cô: "... Trai xấu làm phiền cậu học à?"

"..."

Lại nhắc tới tình hình gần đây của các bạn cùng lớp.

"Cậu có tin nổi là chúng mình đã tốt nghiệp hai năm rồi, lớp trưởng có đứa thứ hai rồi, tiến độ bỏ xa chúng ta chục con phố."

Lâm Linh nghĩ cả buổi mới nhớ ra: "Có phải lớp trưởng là bạn gầy teo, không đeo kính mắt không?"

"Đúng, cậu ấy từng theo đuổi cậu, cậu quên rồi à?"

"À, người theo đuổi tớ nhiều lắm, thật sự là suýt quên."

Ngô Phỉ: "..."

Suýt chút nữa lửa giận bốc cháy đầu.

Nhắc đến kết hôn, Ngô Phỉ rất tò mò hỏi cô: "Hai cậu bên nhau cũng sắp hai năm rồi, định lúc nào kết hôn?"

Kết hôn?

Lâm Linh chưa từng nghĩ đến chuyện này, Ngô Phỉ không hiểu nhưng cô lại rất hiểu, tình huống bây giờ của cô và Giang Ngộ thì kiếp sau cũng không kết hôn nổi.

Không nói Giang Ngộ thi thoảng lại chạy khắp thế giới, anh bận công việc, năm nay lại tiếp quản xí nghiệp của dòng họ, trong công ty có mấy lão già thấy chướng mắt anh còn trẻ mà đã lên ghế trên đầu họ, âm thầm ngáng chân anh không ít lần. Ban đầu còn có người lo lắng anh trẻ tuổi, không có khả năng đấu lại những lão già kia, không ngờ Giang Ngộ quyết đoán hoàn thành một kế hoạch thiết kế lớn, kéo cả nhóm các ông xuống ngựa một thể, phút chốc khiến cả giới kinh doanh xôn xao, đều xưng là ông chủ nhỏ của Giang Thị, tuổi còn trẻ mà thủ đoạn đã cao siêu, tài giỏi ngút trời.

Đúng là Giang Ngộ bận rộn nhiều việc, hàng ngày không ở nước ngoài thì lại đang ngồi máy bay. Cũng may năm nay đã đặt dấu chấm hết cho mọi công việc bên nước ngoài, anh mới có thời gian rảnh xử lý vài chuyện trong nước.

Nhưng dù vậy, cơ hội để Lâm Linh thấy anh lại càng ít hơn, đến cuối tuần thì chó kia còn gặp anh nhiều hơn.

Nghĩ đến đây là Lâm Linh lại phải cảm thán: "Kết hôn là chuyện không thể, đời này cũng không thể kết hôn."

---

Chứ còn gì nữa, từ lần trước sau khi ra khỏi quán bar, cũng sắp một tháng cô chưa gặp lại anh, dù cô nhắn tin trên Wechat thì anh cũng không hề trả lời, hoàn toàn ngó lơ cô.

lâm Linh vừa vắt óc tra Baidu tìm mẹo tình yêu để cứu vãn trái tim anh, vừa nghĩ có phải anh đã miễn dịch, mấy mẹo tình yêu này không thể khiến anh rung động nữa không, cô cần tìm cách khác tốt hơn mới được.

Trùng hợp là gần đây cô có nhận một bộ phim hiện đại máu chó, cô đóng vai tiểu tam bị người ta vây đánh, phần diễn không nhiều, chắc cũng chỉ là nữ số bốn.

... Cô vừa bắt một con giáp thứ mười ba xong mà giờ lại vào vai tiểu tam, chắc chắn cuối tuần lại bị anh cười chê cho xem.

Nhưng sau khi xem hết nhân vật trong kịch bản này, Lâm Linh cảm thấy nhận vai diễn này cũng không phải quá thiệt, ít nhất cô có thể học được chút mưu kế từ suy nghĩ của người phụ nữ này, ví dụ như cách quyến rũ đàn ông.

Mặc dù thủ đoạn của nhân vật này rất bỉ ổi, dùng để đối phó chồng của người khác đã buồn nôn vậy, cô áp dụng lên bạn trai mình thì có sao không nhỉ?

Chắc chắn không sao!

---

Ngày gia nhập đoàn phim, thời tiết sáng sủa, ánh nắng rực rỡ.

Ban đầu tâm trạng Lâm Linh cũng khá tốt.

Vừa vô ý đυ.ng phải Tôn Miểu Miểu, Lâm Linh lại lộ ra nụ cười công nghiệp với người ta, không ngờ người phụ nữ trước đó còn giả vờ khóc lóc không ra hơi trước mặt cô, thế mà bây giờ lại thay đổi biểu cảm, chỉ nghe cô ta nói một câu bằng giọng điệu quái dị: "Tôi bảo này, ai đây ta, chẳng phải nữ số bốn của đoàn phim chúng ta sao, đến sớm quá ha, phần diễn không nhiều thì cần gì siêng vậy?"

"..."

Người phụ nữ này trở mặt nhanh hơn lật bánh, chốc mặt này chốc mặt kia.

Nói thật cô không muốn cãi nhau với loại người này, mất thời gian. Cố gắng nhẫn nhịn để đổi lại yên tĩnh cũng được.

Cô nghĩ vậy nên cũng không muốn so đo với mấy kẻ ngu ngốc này.

Lâm Linh không để ý cô ta, thế mà Tôn Miểu Miểu lại càng hăng hái tấn công, ngón tay thon dài chỉ vào mặt Lâm Linh, xoi mói trang phục của cô: "Không phải tôi chê cô, nhưng tốt xấu gì cô cũng là một ngôi sao, mặc giản dị thế này đến studio mà không sợ thành trò cười à, có cần tôi tiếp tế cho không, ai bảo tôi vừa nhận vai chính của bộ phim này, muốn làm việc tốt tích đức chứ?"

Lâm Linh rất muốn trợn mắt nhìn cô ta, cô chưa bao giờ thấy người không biết xấu hổ như vậy, còn vô liêm sỉ hơn cả cô. Xét thấy studio có nhiều kẻ đến người đi, nếu Lâm Linh đứng đây trợn mắt thì sẽ không còn khí chất, cho nên cô đổi cách, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tôn Miểu Miểu: "Xem ra, cô làm lành với anh yêu lần trước ở quán bar rồi hả?"

Lần trước ở quán bar Lâm Linh thấy ghét nên mới không chấp cô ta, Tôn Miểu Miểu ỷ vào chuyện lần trước Lâm Linh không làm gì được cô ta, nếu lúc đó Lâm Linh nói ra sẽ có người tin cô, nhưng đã qua một tháng mà lại đột nhiên nhắc lại chuyện này thì cũng có vẻ cô có mục đích khác, thậm chí còn là ghen ghét nói xấu Tôn Miểu Miểu, ai bảo tự dưng cô ta nhận vai chính bộ phim này, còn Lâm Linh vẫn chỉ là một diễn viên nhỏ bé, tối thiểu cũng chỉ là nữ năm hoặc nữ bốn trong đoàn phim, nói ra bị Tôn Miểu Miểu cắn ngược lại thì không cãi được mất.

Huống chi cái nhân phẩm của Tôn Miểu Miểu kìa, cô ta ỷ sau lưng có người nên chắc chắn sẽ thuê người bình luận tẩy trắng cho mình.

Tôn Miểu Miểu cậy có thế nên mới dám không nể nang châm chọc Lâm Linh.

Cho nên khi Lâm Linh nhắc lại chuyện lần trước ở quán bar, vẻ mặt Tôn Miểu Miểu còn không thèm thay đổi mà nói luôn: "Làm lành á? Buồn cười, xưa nay tôi không nhai đồ ăn cũ!"

"Tôi thấy có mà người ta chê cô thì có?" Lâm Linh không nể tình vạch trần cô ta.

"Cô!" Quả nhiên Tôn Miểu Miểu đã thay đổi sắc mặt, chỉ chốc lát sau lại cười nói: "Đừng nói về tôi mãi thế, kể chuyện của cô xem nào, xinh đẹp thế này cũng chưa nghe nói cô có bạn trai, đừng nói là..."

Tôn Miểu Miểu cố ý dừng lại một chút, sau đó ác ý nói: "Chuyên đi làm bồ nhí của người khác nên không dám công khai à? Hay là giống với vai diễn cô nhận, là kẻ thứ ba?"

Lâm Linh hờ hững đáp trả cô ta: "Cô đang tự nói mình à?" Không chờ Tôn Miểu Miểu cãi lại thì cô đã quay đi.

...

Cãi nhau với người thế này không có ý nghĩa, loại người này có lòng thù hận rất nặng, lại hay ghim người khác, tốt nhất là cách xa cô ta một chút.

Nói chuyện qua lại với người thế này chi bằng đi tìm chị em tốt của cô để tám chuyện còn hơn.

Vẫn là cô bạn lần trước cùng quay bộ phim với cô, cái người diễn vai nha hoàn ở đoàn làm phim mà Lâm Linh gia nhập.

Những diễn viên nhỏ bé như các cô là thế, nhận một bộ phim thì khả năng cao là lại gặp nhau trong đoàn.

Cô bạn kia cũng đứng sau lưng chứng kiến cuộc đυ.ng độ của Lâm Linh và Tôn Miểu Miểu từ đầu đến cuối, chờ sau khi Tôn Miểu Miểu đi mới lén lút nháy mắt ra hiệu với Lâm Linh.

"Cậu đó, gần đây đừng chọc cô ta làm gì, cô ta ôm đùi một nhà sản xuất nào đó, nếu cô ta xúi giục nhà sản xuất đổi vai nữ số bốn của cậu thì sao?"

"Đùi của nhà sản xuất mà cô ta cũng ôm được á? Sao cô ta trâu bò thế?" Lâm Linh thực sự hâm mộ, hễ cô mà có nửa phần thủ đoạn của Tôn Miểu Miểu, thì Giang Ngộ còn có thể lạnh nhạt với cô vậy sao?

"Trâu cái gì mà bò." Cô bạn chậc lưỡi khinh thường: "Chẳng phải leo lên giường ngủ với người ta sao, cũng may cô ta có cái mặt xinh đẹp, chứ không một diễn viên đơ muốn chết như cô ta mà nhận vai chính á? Làm trò cười à!"

Cô bạn chê bai người ta cực kỳ đanh thép, ngoảnh đầu lại thở dài một hơi: "Nếu vẻ ngoài của tớ xinh đẹp bằng cậu thì hay quá rồi, tớ cũng leo lên giường mấy đạo diễn, nhà sản xuất, thậm chí là nhà đầu tư ngủ vài lần, rồi tớ sẽ được đóng nữ chính."

Lâm Linh: "..."

Tôi nói này bạn, vừa rồi bạn còn rất chính nghĩa chỉ trích người ta mà?

Cô bạn xoay người lại, nhìn vẻ mặt Lâm Linh không đồng ý nhìn mình, lại ngại ngùng gãi đầu: "Tớ nói miệng thế thôi, chứ con người tớ ngay thẳng, sao có thể làm những chuyện đó, dù gì tớ cũng có nhận thức đúng đắn, có liêm sỉ, có nhân cách, có giới hạn nha, nhưng mà..."

Cô bạn lại lộ ra nụ cười mê trai: "Nếu nhà đầu tư của đoàn phim chúng ta cũng đẹp trai, thì tớ lại đồng ý."

"Nhà đầu tư? Ai thế? Đẹp trai lắm à? Có ảnh chụp không?"

Trong ngành giải trí này, khắp nơi toàn là trai xinh gái đẹp, nói thật thì bản thân cô bạn này cũng là một nữ diễn viên xinh đẹp, nhà đầu tư đẹp trai đến mức nào mới có thể khiến cô bạn này bỗng trở thành mê trai vậy nhỉ?

"Có."

Cô bạn thu hồi vẻ mặt mê trai, nhanh chóng lấy điện thoại ra rồi bấm một giao diện, đưa cho Lâm Linh xem: "Lần trước tớ đã nói với cậu rồi, thái tử đó, không chỉ có tiền mà còn đẹp trai, cậu nhìn đi, vẻ đẹp này còn đẹp hơn mấy ngôi sao nam bây giờ, trời ơi!"

Cô bạn nói thái tử của Giang Thị là cô biết ai rồi, nhưng cô lại không tiện nói ra mình có quen với Giang Ngộ, thế là cô vờ nghiêm túc nhìn thoáng qua, gật đầu bình luận: "Đẹp trai thật."

"Đúng chứ đúng chứ." Cô bạn vui sướиɠ: "Tớ nghe nói anh ấy không chỉ đẹp trai, mà dáng người cũng cực kỳ cao lớn, có tám múi cơ bụng, chắc chắn sờ phê lắm nhỉ?!"

Lâm Linh hồi tưởng một chút, đúng thật là cảm giác không tệ.

"Tớ có một cô bạn thân đi làm ở trụ sở chính Giang Thị, ngày nào cũng tám chuyện với tớ về tổng giám đốc mới nhậm chức của cô ấy, bề ngoài đẹp trai lại có năng lực, thủ đoạn khôn ngoan, mấy lãnh đạo tiền nhiệm dám đối đầu với anh ấy tháng trước, nay đã bị kéo xuống ngựa hết rồi, kiểu đàn ông chất lượng tốt thế này, tớ thật sự muốn quen biết..." Cô bạn đang nói bỗng nhiên nhìn sang Lâm Linh với vẻ thần bí, hèn mọn bảo: "... Không biết trên phương diện kia thì sao nhỉ, có ổn không?"

Lâm Linh: ...

Ổn, cực kỳ ổn ấy chứ!