Chương 30

Editor: An Hạ

“Văn Văn, đến đây nhanh nào!” Tần Vũ đứng ở

một

chỗ vẫy tay với

cô.

Kiều Văn Văn nhìn xung quanh, nhìn thấy



ấy ở phía trước

thì

đôi mắt bỗng sáng bừng.



xách theo

một

cái túi

nhỏ, lộc cộc lộc cộc chạy tới.

“Hôm nay vất vả lắm mới được Boss đồng ý cho tan làm sớm!”



vừa vỗ ngực vừa thở phù phù, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ,

trên

trán lấm tấm mồ hôi.

Tần Vũ bĩu môi: “Cậu

đang

khoe khang cậu có

một

ông chủ đẹp trai, nhiều tiền sao? Mặc dù ông chủ của mình là

một

ông người Địa Trung Hải bụng bia, thế nhưng người ta lại dễ tính hơn nhiều.”

Kiều Văn Văn vội vàng giơ tay đầu hàng. Hai người

đã

là bạn thân nhiều năm, đều là người cuồng cái đẹp, dĩ nhiên cũng

sẽ

hiểu được tầm quan trọng của việc được làm việc chung với ông chủ có gương mặt đẹp trai.

“Hôm nay mình

không

muốn

đi

họp lớp.”



nhíu mày.

Tần Vũ trừng mắt: “Tại sao

không

muốn

đi? Cậu xem bây giờ cậu

đã

trở thành

một

người thành đạt rồi, cậu phải

nói

cho bọn họ biết ông chủ của cậu là

một

người tuổi trẻ tài cao, lúc trước cậu còn là bạn

gáicũ của Lý Gia Viễn nữa, thế nhưng cuộc sống

hiện

tại rất hạnh phúc,

thật

khiến người khác phải ghen tị mà!”

Kiều Văn Văn làm ra vẻ muốn đánh



ấy, bộ hết chuyện để

nói

rồi sao?! Cũng bởi vì Lý Gia Viễn cũng đến đó nên



mới

không

muốn

đi.

thật

khó xử mà!

“Dĩ nhiên có rất nhiều



gái

muốn theo đuổi Lý Gia Viễn,

hiện

tại ở phía sau

anh

ta chắc chắn có rất nhiều ‘cái đuôi’ theo sau. Cậu phải ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, tự tin

nói

rằng người đàn ông mà mấy cưng

đang

theo đuổi chính là người

đã

bị chị đây vứt bỏ, tiếc là lúc đó vẫn chưa lên giường với

anh

ta. Nếu

không

thì

nói

thẳng là

anh

ta

đã

được chị ‘thị tẩm,’ nhưng mà cảm giác cũng bình thường, vì vậy chị muốn

đi

tìm

một

người đàn ông mạnh mẽ hơn.”

Tần Vũ vừa né đòn của



bạn mình, vừa chống nạnh cười hô hố. Lúc

nói

xong những câu cuối, suýt nữa

thì



ấy

đã

cười lăn cười bò dưới đất.

Kiều Văn Văn nghe thấy



ấy

nói

như vậy

thì

cảm thấy vừa thẹn vừa giận, dở khóc dở cười. Cuối cùng



phải bắt lấy



ấy,

không

để cho



ấy tiếp tục quậy phá nữa.

Hôm nay, cả hai người đều chưng diện

một

chút, răng trắng môi hồng, tươi tắn tự nhiên.

thật

không

dễ dàng để tổ chức

một

buổi họp lớp với những người bạn thời trung học, chắc chắn các bạn nữ khác

sẽ

đua nhau khoe sắc. Kiều Văn Văn cũng có chút tâm tư trong lòng. Lúc còn học trung học,

côchỉ toàn vùi đầu vào sách vở,

không

thèm để tâm đến nhan sắc của mình.

“Ơ kìa, Tần Vũ tới rồi! Đây chắc là Văn Văn phải

không? Thay đổi

thật

nhiều nha!”

Hai người nắm tay nhau

đi

vào

một

căn phòng riêng trong nhà hàng

thì



một

bạn nam quen thuộc

đitới trước mặt.

Hồi còn học trung học, Tần Vũ là người có tính cách hào phóng, ở trong lớp còn có danh hiệu là “Người nổi tiếng.” Trong ấn tượng của mọi người, Kiều Văn Văn chỉ là

một



hầu

nhỏ

bé của Tần Vũ. Vì vậy khi nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp, gọn gàng của

cô, mọi người đều ngỡ ngàng.

“nói

như thế nào nhỉ, Văn Văn người ta

đã



một

thiếu nữ mười tám tuổi rồi, càng ngày càng xinh đẹp hơn.”

một

bạn nữ ở gần đó

đi

tới, đó chính là bạn nữ lớp trưởng hồi đó.

“Ơ này Giang Hải Dương,

không

phải cậu

đã

động lòng rồi chứ? Nhìn thấy Văn Văn

thì

đã

ngây người rồi.” Nữ lớp trưởng đẩy bạn nam kia

một

cái, sau đó lại kéo tay của Kiều Văn Văn và

nói: “Văn Văn, cậu

đang

độc thân sao? Hay là chịu tí uất ức ‘vớt’ cậu ta về

đi, bây giờ người ta cũng là phó quản lý của

mộtcông ty lớn.”

Nữ lớp trưởng vẫn nhiệt tình như vậy, trước đây đều quan tâm đến vấn đề kỷ luật của các bạn trong lớp, bây giờ lại quan tâm đến chuyện hôn nhân của bọn họ.

Giang Hải Dương gãi đầu, giống như hơi ngượng ngùng.

“Lớp trưởng à, cậu làm cho người ta xấu hổ

không

muốn

đi

vào nữa kìa!” Cậu ta đẩy nữ lớp trưởng ra, nghiêng người đứng qua

một

bên để các



đi

vào.

Bầu

không

khí trong phòng rất sôi nổi,

đã

lâu

không

gặp nên có rất nhiều chuyện muốn

nói. Đặc biệt khi nhìn thấy bạn học lúc trước

đã

thay đổi nhiều, mọi người đều như muốn khai thác sâu vào chuyện đó.

Các cậu con trai

thì

trở thành những người đàn ông, có thể là

một

người tài giỏi, hoặc cũng có thể là

một

người chỉ thích ru rú trong nhà. Các



gái

thì

trở thành những người phụ nữ, người

thì

là phụ nữ thành đạt, chín chắn, người

thì

là mỹ nhân xinh đẹp.

Hai người

đã

nhanh chóng nhập hội, lúc hỏi thăm nhau, có vài người đều khen Kiều Văn Văn

đã

trở nên xinh đẹp. Điều đó

đã

làm



thấy thỏa mãn lòng hư vinh của mình, gương mặt phấn khích đến ửng đỏ.

“Nam thần của chúng ta

đã

tới rồi!” Giọng

nói

phấn khởi của nữ lớp trưởng vang lên.

Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, đợi đến khi nhìn thấy Lý Gia Viễn bước vào với đôi chân thon dài, cả phòng lại ồn ào hẳn lên.

Quả nhiên trai đẹp đều luôn được chào đón, “nam thần

không

tuổi”

thì

càng được tiếp đón long trọng.

Các



gái

lúc nãy còn xấu hổ, ngại ngùng đều lẳng lặng nhào tới ngay lập tức. Thế nhưng thỉnh thoảng có

một

vài bạn nữ

đi

tới,

nói

chuyện vài câu rồi xin chụp hình chung.

Cho dù

đã

có bạn trai nhưng cũng nhất quyết

không

bỏ qua cơ hội được chụp hình chung với trai đẹp.

“Văn Văn, chú ý tới nét mặt, phải luôn mỉm cười. Cậu là người đẹp nhất, có

một

vài bạn nam nhìn cũng rất được, đừng nên bỏ qua, phải mạnh dạn thả thính lên!” Tần Vũ chú ý tới nét mặt cứng đờ và ánh mắt né tránh của



thì

lặng lẽ tới gần,

nhỏ

giọng nhắc nhở vài câu.

Kiều Văn Văn ho

nhẹ

một

tiếng, bày ra khuôn mặt tươi cười. Chẳng qua



còn chưa kịp nở nụ cười

thìđã

có người suýt làm



khóc ầm lên.

“Nam thần Lý, cậu còn nhớ người ngồi chung bàn với cậu

không? Bây giờ Văn Văn

đã

thay đổi

thậtnhiều,

thật

không

thể tin được mà! Lúc trước chỉ

đi

học cho có mà bây giờ

đã

hóa thành phượng hoàng rồi!”

một

giọng

nói

búp bê hơi kỳ lạ vang lên.

Cả căn phòng

đang

náo nhiệt bỗng trở nên yên tĩnh, sắc mặt của Kiều Văn Văn chợt biến đổi. Bất cứ ai khi bị người khác nhắc lại quá khứ đen tối, lại còn

nói

với giọng điệu trào phúng

thì

cũng đều

không

thể vui vẻ nổi.

Nụ cười

trên

mặt Lý Gia Viễn vẫn như cũ, giống như cả hai người chỉ là bạn học bình thường.

anh

ta gật đầu với Kiều Văn Văn, giọng điệu nhã nhặn nhưng lại có vẻ xa cách: “Trước đó chúng tôi

đãgặp nhau rồi, quả

thật

là có thay đổi nhiều. Bạn học Văn Văn rộng rãi hơn trước đây rất nhiều, bây giờ còn là trợ lý sinh hoạt cho chủ tịch của

một

công ty lớn.”

anh

ta vừa

nói

xong, bầu

không

khí trở nên ngượng ngùng hơn.

Kiều Văn Văn chỉ cảm thấy nực cười. Lúc



và Lý Gia Viễn còn quen nhau,

anh

ta rất thích

nói

câu này: Kiều Văn Văn,

thì

ra em vẫn luôn dễ thương như vậy.

thật

tốt khi em

không

thay đổi.

Lúc chia tay

thì

trở thành:

thì

ra em vẫn luôn ngu xuẩn như vậy.

Đến lúc gặp lại

thì



đã

trở nên rộng rãi hơn. Ha ha, từ lúc nào mà từ “rộng rãi”

đã

có thể khiến người khác dùng để châm biếm vậy?

“Nam thần chính là nam thần,

nói

chuyện cũng có nghệ thuật. Tôi từng nghe qua

một

câu

nói: Khi có công việc

thì

người trợ lý

sẽ

nghiêm túc làm việc, còn

không

có công việc

thì

sẽ

làm ‘trợ lý tìиɧ ɖu͙©.’ ——” Búp bê lại mở miệng,



ta làm như phát

hiện

mình

nói

sai

thì

bỗng im miệng lại.

Sau đó

thì

cười áy náy: “Tôi mới vừa nghe

một

người đồng nghiệp nam bỉ ổi

nói

qua. Văn Văn, tôi

không

có ý gì khác.”

Kiều Văn Văn gần như muốn nổi điên, có vài người trời sinh

đã

chướng tai, gai mắt, Chung Dĩnh trước mặt chính là

một

trong số đó. Mối quan hệ giữa



ta và Tần Vũ

không

được tốt, thế nhưng lúc đó thành tích học tập của Tần Vũ khá tốt, tính cách lại mạnh mẽ, cho nên



ta liền quay lại bắt nạt



gáiyếu đuối là Kiều Văn Văn.

Ngay sau khi Kiều Văn Văn bước vào phòng, Chung Dĩnh vẫn luôn tìm

một

cơ hội. Nhưng mà có thể thấy



gái

yếu đuối đó

đã

không

còn giống như trước đây nữa, cả người



ta đều toát ra vẻ sang trọng, cho nên



không

thể nào

nói

xấu được.

Vậy mà nam thần vừa tới lại ngầm giúp đỡ

cô, Chung Dĩnh càng được nước lấn tới.

“Chung Dĩnh, có phải



uống quá nhiều rượu nên bị lấp cả não rồi à?” Tần Vũ lớn giọng quát,

nói

đỡ cho Kiều Văn Văn.

Vì để tránh làm cho hai người cãi nhau, Kiều Văn Văn kéo ống tay áo của Tần Vũ, ý

nói

là đừng

nói

nữa. Tần Vũ lại

không

cam lòng.

Chung Dĩnh cũng rất đắc ý, Kiều Văn Văn vẫn vô dụng như trước đây.

“Chung Dĩnh, tôi vẫn cảm thấy mấy người xấu thường hay tụ họp với nhau. Kể từ khi còn học trung học, lời

nói

của



vẫn luôn thô tục như vậy. Mỗi lần đều

nói

là nghe được từ những người đàn ông bỉ ổi, từ các bạn học nam đến đồng nghiệp nam, tại sao



lại

không

chịu học mấy thứ tốt

đi

chứ?” Kiều Văn Văn tuôn ra

một

loạt câu châm biếm, khẽ cười với



ta.

“Cũng

không

biết mấy bạn học nam trước đây từng theo đuổi



có phải là những người đê tiện mà

cônói

hay

không

nữa?”



tráng tách trà bằng nước nóng, rồi nhìn thoáng qua Lý Gia Viễn: “Còn nữa,

anhcũng là

một

học sinh chăm chỉ, nhưng mà hình như

anh

đã

hiểu sai về ý nghĩa của từ ‘rộng rãi’ rồi. Rộng rãi

không

phải là sống thoáng, cũng

không

phải là thấp hèn. Đều là người làm thuê, tại sao công việc của

anh

lại lại có cách gọi khác nhau?”

Buổi họp lớp còn chưa bắt đầu mà

đã

xuất

hiện

kịch hay rồi.

Kiều Văn Văn cũng rất bái phục Chung Dĩnh, lúc nào



ta cũng muốn gây thù chuốc oán!

Đều

đã

là những chuyện thời trung học mà còn giữ trong lòng. Buổi họp lớp là dịp để mọi người vui đùa giải trí, khoe chút thành thích, giao lưu tình cảm là đủ rồi!

Cả phòng chết lặng.

Tầm mắt của mọi người đều tập trung vào Kiều Văn Văn,

một

vài bạn học nam còn bày ra vẻ mặt ngơ ngác.

Mọi người đều

không

nghĩ rằng



gái

yếu đuối trước đây

đã

trở nên mạnh mẽ,

đã

vậy lực sát thương còn rất mạnh nữa.

Chung Dĩnh tức giận đến mức mặt đỏ bừng lên,



ta mở miệng muốn

nói

gì đó, nhưng mà nữ lớp trưởng lập tức chặn lại.

thật

vất vả mới tổ chức buổi họp lớp

một

lần, dĩ nhiên



sẽ

không

để những chuyện này xảy ra.

“Được rồi được rồi, mọi người khó khăn lắm mới tụ tập lại với nhau, ngồi vào chỗ

đi

nào, thức ăn

sẽđược mang lên nhanh thôi.”

Mọi người

đang

xúm lại xem kịch

thì

lập tức giải tán. Chung Dĩnh vẫn còn đứng ở đó nhìn



với ánh mắt lạnh lùng, cuối cùng nữ lớp trưởng phải kéo



ta

đi.

Kiều Văn Văn nhìn thấy



ta

đi

tới bên cạnh Lý Gia Viễn,

không

biết Lý Gia Viễn

nói

gì với Chung Dĩnh mà



ta lập tức nín khóc, nở nụ cười tươi.

“Thứ cặn bã gì vậy?! Quả nhiên lúc trước



em

gái

của chị đây bị mù nên mới

đi

thích cái tên lòng lang dạ sói đó!” Tần Vũ cũng nhìn chằm chằm vào cử chỉ của bọn họ, lúc nhìn thấy cảnh này

thì

khinh bỉ phun ra

một

câu.

“Thôi, chúng ta

không

để ý tới

hắn

ta nữa, ăn thôi!” Tần Vũ biết tâm trạng của



không

tốt nên gắp

một

miếng sườn xào chua ngọt vào trong chén của

cô.

Trước khi ăn, Kiều Văn Văn chụp

một

tấm ảnh

một

bàn đầy ắp đồ ăn, thuận tiện đăng lên weibo.

Bánh crepe sầu riêng: Còn chuyện gì đáng xấu hổ hơn chuyện gặp lại bạn trai cũ trong buổi họp lớp

không? Có, đó chính là bạn trai cũ và kẻ thù

không

đội trời chung ngồi cạnh nhau, dáng vẻ giống như là

yêu

nhau sâu đậm. ╰_╯

Uống vài ly rượu, nhạc được bật lên, bầu

không

khí căng thẳng trước đó

đã

biến mất.

Điện thoại di động bỗng vang lên, Kiều Văn Văn cầm lên, vừa nhìn thấy là Boss

thì

bắt máy ngay lập tức.

Tần Vũ nhìn



trả lời với thái độ lịch

sự, chờ



cúp máy

thì

mới hỏi ai gọi tới.

“Còn có thể là ai nữa? Đương nhiên là ngài Thịnh Cẩn Minh ba tuổi rồi.”

Tần Vũ cười nhếch mép: “không

tìm thấy bình sữa nên hỏi cậu có nhìn thấy nó ở đâu

không

à?”

Kiều Văn Văn xì

một

tiếng, chỉ cười nhạo: “Là

không

tìm thấy tã lót!”

Kết quả là cả hai người đều cười ha ha, suýt nữa

thì

phun hết đồ ăn trong miệng ra ngoài.

thật

ra Thịnh Cẩn Minh

không

có xảy ra chuyện gì, nhưng mà

anh

lại kiếm cớ để gọi điện thoại hỏi thăm

một

chút.

Sau đó

anh

mới nhớ ra tên ẻo lã Lý Gia Viễn, bạn trai cũ của Kiều Văn Văn cũng có mặt trong buổi họp lớp.

Ruột gan của

anh

như muốn sôi sùng sục lên,

anh

liên tục gọi điện làm phiền Trịnh Thạc, cuối cùng

anhphải đích thân gọi điện thoại để tra hỏi bắt gian.

Đương nhiên

anh

sẽ

không

thừa nhận chuyện đó, chẳng qua

anh

chỉ quan tâm

một

chút đến nhân viên của mình mà thôi. Đời sống cá nhân cũng phải quan tâm!

“Cộc cộc cộc!” Có vài người

đang

mời rượu

thì

bỗng nghe thấy có tiếng gõ cửa.

Nữ lớp trưởng lẩm bẩm: “Còn người nào chưa tới sao? Các cậu cứ ăn trước

đi.”

Hầu hết mọi người đều quay đầu lại nhìn theo bản năng, họ đều muốn biết ai

đã

tới trễ, thậm chí ba ly rượu phạt

đã

được chuẩn bị xong.

“Tôi đến đây tìm Kiều Văn Văn.” Giọng

nói

trầm thấp, êm tai vang lên.

một

người đàn ông trong bộ vest và giày da, khuôn mặt đẹp trai

đang

đứng ở trước cửa phòng.