Chương 33

Vương Sùng Văn bọn họ rất nhanh liền xách bốn năm thùng nước qua đây, mỗi thùng đều chứa đầy nước.

Sợ tràn ra ngoài lãng phí nước, bọn họ không dám dùng đòn gánh để gánh, phụ nhân mềm lòng trong thôn Vương gia lặng lẽ lau nước mắt: “Ông trời thương xót mà nhìn đi, bọn trẻ còn nhỏ như vậy, cũng không biết sau này sẽ ra sao.”

Trong nhóm người chỉ có một tiểu cô nương, thấy nương đút nước cho cô bé, còn cười ngọt ngào.

Trên khuôn mặt gầy gò còn nhỏ hơn bàn tay người lớn, nụ cười đó đặc biệt chói mắt.

Mộc Cẩn trông khó chịu, dứt khoát xoay mặt đi.

Cuối cùng thật sự không nhẫn tâm, nhân lúc mọi người không chú ý liền tìm cơ hội, lặng lẽ nhét cho phụ nhân đó hai cái bánh bột ngô, đó là bánh nàng cất trong không gian.

Nhét xong liền nhanh chóng chạy đi, lại nhìn xung quanh, không có ai chú ý nàng.

Vốn dĩ định khoanh tay đứng nhìn, nhưng nàng nhìn tiểu cô nương đó, thật sự không nỡ lòng.

Nương của đứa trẻ biết không thể rêu rao, nhìn Mộc Cẩn bằng ánh mắt cảm kích.

Mộc Cẩn vì tránh nghi ngờ, không nhìn qua đó nữa.

Sau khi phía trước đã lấy một ít nước sạch, liền cẩn thận đổ lượng nước còn lại vào túi mang theo bên mình.

Vương Bảo Hưng nhìn rất vui vẻ yên tâm, biết chứa nước còn lại vào túi nước thay vì bất chấp tất cả uống đến no cũng phải uống hết, nói rõ là đám người này có đầu óc, khả năng sống đến cuối lớn hơn.

Thấy họ đã lấy nước xong, Vương Bảo Hưng liền bắt đầu xua đuổi: “Uống nước xong thì nhanh chóng đi, chúng ta không còn gì nữa rồi.”

Đám người đó tuy rằng không nhận được lương thực mà cảm thấy thất vọng, nhưng tốt xấu gì cũng có nước uống, họ cảm ơn rồi theo nhóm rời khỏi.

Mộc Cẩn đang muốn theo người trong thôn về nhà.

Vương Bảo Hưng kêu nàng: “Mộc Cẩn, ngươi qua đây.”

Trong lòng Mộc Cẩn hồi hộp một chút.

Tiếp xúc vài tháng, để Mộc Cẩn biết Vương Bảo Hưng là người thông minh, cái gì cũng nghĩ trước người khác một bước, đa số người trong thôn chỉ cần ăn uống no đủ là được, suy nghĩ rất đơn giản; ngay cả Vương Bảo Sơn đi học hai năm, trong đầu cũng chỉ vây quanh chuyện trong nhà mình, Vương Bảo Hưng có mắt nhìn xa trông rộng, ở trong thôn này quả thật là một người “khác loài”.

Mộc Cẩn cảm thấy Vương Bảo Hưng nhận ra hành động của mình.

Nàng quả nhiên không đoán sai, câu đầu tiên của Vương Bảo Hưng là: “Nha đầu Mộc Cẩn, ngươi có phải đã nhét đồ cho phụ nhân ôm đứa nhỏ không?”

“Đứa bé đó mới hơn một tuổi, chỉ lớn hơn Cát Tường và Như Ý vài tháng, trong lòng ta thấy rất khó chịu, nên nhét cho bà ấy một cái bánh bột ngô.”

“Ngươi là một nha đầu thông minh, trước khi ta vội qua đây nếu không phải ngươi bảo Sùng Võ lên núi tìm người, vậy đám người lạ đó không chừng đã xông vào rồi. Nhưng ngươi muốn làm việc thiện cũng phải làm đúng chỗ, nếu để người kế bên nhìn thấy, bọn họ biết ngươi có đồ ăn, đều xông qua thì phải làm sao? Hai nhà chúng ta gần, ngươi cũng rõ nhà ta có lương thực, khi trong thôn có người ăn không đủ no năm phần tại sao ta không lấy lương thực ra? Không phải nhị bá ta đây tiếc lương thực, mà là ngươi cho một nhà thì phải cho luôn nhà khác, chúng ta cho không nổi.”